Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Cục Tẩy đi rất nhanh nhưng so với cái chân dài bước chân lớn của Bút Chì, kẻ không chân là anh hiển nhiên là không lại, đi hai ba bước mới bằng được Bút Chì đi một bước.

Cục Tẩy đi một lát, cuối cùng không chịu nổi nữa mà dừng chân, tức giận quát Bút Chì: “Cô đi theo tôi làm gì?”

Bút Chì vốn đã rất cẩn thận đi phía sau Cục Tẩy, đợi anh đi hai bước cô mới dám dè dặt bước một bước. Vừa đi vừa khóc, nước mắt còn chưa kịp lau, bị hỏi vậy cô liền sợ tới mức mở to mắt: “Tôi… Tôi không biết nên đi đâu”.

“Quay trở về hộp bút của cô đi”.

“Nhưng mà…”, Bút Chì lại bắt đầu tí tách rơi nước mắt, “Chị gái tôi một lúc nữa sẽ về, tôi không biết phải đối mặt với chị thế nào nữa”

Cục Tẩy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn chằm chằm vào cô: “Cho nên nửa đêm nửa hôm cô cứ đi theo sau lưng một tên con trai? Tôi mà là tên bút xấu xa, thì cô hôm nay đã chết chắc rồi”.

Bút Chì quẹt đi quẹt lại đầu bút trên mặt đất, mắt ngập nước nhìn gương mặt Cục Tẩy trưng ra vẻ ghét bỏ: “Anh không phải là văn phòng phẩm xấu xa… Ấc*! Anh vừa rồi còn đưa khăn giấy cho tôi nữa, sao có thể là văn phòng phẩm xấu xa chứ… Ấc!” (*Ấc: tiếng nấc.)

Cô cô này… Lại có thể khóc đến mức nấc luôn được…

Cục Tẩy quay mặt đi, “Hừ” một tiếng: “Đồ ngốc, cô dễ tin vào bề ngoài thế sao? Nếu không gặp phải tôi, cô thật sự chết chắc rồi đấy”.

Nói xong , anh đưa khăn giấy đến trước mặt Bút Chì, “soạt” một tiếng, thô lỗ lau thật mạnh nước mắt trên mặt cô.

“Này, đồ ngốc, cùng tôi ngắm trăng đi”

“…A? Mặt Trăng…Ấc!”

Cục Tẩy kéo Bút Chì chạy ra khỏi phòng, đến tận bồn hoa trước cửa cửa hàng văn phòng phẩm mới buông tay cô ra.

Cục Tẩy nhìn bầu trời, rồi liếc mắt nhìn Bút Chì đang sững sờ: “Thấy thế nào? Đẹp không?”

Bút Chì nhìn những đóa hoa nở rộ dưới ánh trăng, liền khịt mũi: “Đẹp…Đẹp quá”.

Cục Tẩy “Hừ” một tiếng: “Địa điểm tôi chọn đương nhiên là phải đẹp rồi. Mà thế nào, bây giờ có còn cảm thấy bế tắc trong lòng nữa không?”

Bút Chì nhìn gương mặt tức giận khó chịu nhưng mong chờ của anh, nhút nhát nói: “Tôi có thể nói … Có thể nói là vẫn còn bận tâm không?”

Cục Tẩy càng giận dữ nhíu chân mày: “Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, kệ cô đấy, đồ ngốc này.”

Bút Chì cắn môi một lúc lâu mới nhỏ giọng nói “Xin lỗi”, sau đó mặc cảm tự ti ôm chặt lấy Cục Tẩy, tuyệt vọng gào khóc “oa oa”.

“Cục Tẩy! Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên làm thế nào để đối mặt với Bút Bi cùng với chị gái? Cứ nghĩ đến bọn họ là lại thấy thật khó chịu trong lòng. Hu..hu..hu… Rốt cuộc tôi phải làm gì đây?”

Cục Tẩy cả người cứng đờ, mất một lúc mới nuốt nước miếng mà lên tiếng: “Khờ, quá là khờ đi”. Lại qua một lúc lâu, anh vươn tay ôm lấy eo của Bút Chì, nói nhỏ “Cô sợ cái quái gì chứ, còn có tôi cơ mà. Trước kia vẫn thế, sau này vẫn vậy”.

Bút Chì khóc đến choáng váng, hoàn toàn không nghe thấy lời an ủi của Cục Tẩy. Cô nằm trên vai anh, ngửi thấy mùi trái cây thoảng thoảng trên người Cục Tẩy, cảm thấy đây chính là đôi vai ấm áp an toàn nhất thế giới. Mặc nhiên đến mức Cục Tẩy đang cố nhẹ nhàng nói rằng “Có anh”, “Ngày mai”, “Đón em”, “Ra ngoài chơi” vân vân mây mây, Bút Chì cũng không nghe vào tai một câu nào.

Cho đến khi khóc mệt rồi, khóc đủ rồi, Cục Tẩy đưa cô về hộp bút mới rời đi, trong đầu Bút Chì vẫn còn trống rỗng.

Không muốn nhìn thấy chị gái… Không muốn nhìn thấy Bút Bi… Không biết nên làm thế nào đối mặt với bọn họ.

Suy nghĩ trong lòng cứ qua lại tới lui. Cuối cùng, Bút Chì gói hết đồ đạc của mình vào một bọc nhỏ, rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm mà cô đã ở trước khi mặt trời lên.
Cô quyết định đi tìm người bạn của mình đang ở cửa hàng khác, đó là một cô bút Máy cao cấp vô cùng đắt tiền.

Đây là bạn, là thần tượng của cô, là người duy nhất “cô gái cá khô” Bút Chì quen, cũng là một người nhiều kế sách.

Bút Máy gần đây tâm trạng không được tốt lắm, bởi vì cô nàng đang bị một tên bút quấn lấy, hơn nữa, tên này còn sản xuất sau, kém cô hẳn mấy ngày.

Quấn lấy cô, ngước nhìn cô, chỉ hận không thể dán chặt đôi mắt mình lên người cô, đây chính là một tên Bút Dạ Dầu rẻ tiền. Cho nên mới nói, Bút Dạ Dầu ngước nhìn cô bởi vì vị trí trong tiệm được xếp theo giá cả, mà cô lại ở tầng cao nhất của kệ hàng, cậu ở tầng thấp nhất.

Cứ mỗi sáng, Bút Dạ Dầu đều lễ phép chào hỏi. Mỗi tối, cậu đều mua mực trong bình mực giá rẻ rồi mang tới tặng, nói để cô làm bữa tối.

Vì giữ dáng, cô Bút Máy chưa từng bơm mực vào buổi tối cảm thấy rất bận tâm.

Nhưng như thế cũng tốt, cho đến khi cô rầu sắp chết thì Bút Chì tìm đến chơi.

Bút Chì là bạn của cô Bút Máy sống tại một văn phòng phẩm khác. Là cô gái bút nhỏ, dù viết thư hay nói chuyện đều thể hiện sự nhã nhặn.

Bút Chì vừa nhìn thấy Bút Máy, nước mắt bắt đầu rơi xuống tí tách như mưa. Bút Máy bị dọa cho sợ liền sai khiến Bút Dạ Dầu ở kệ hàng dưới: “Giấy…Tên nhóc kia, mau đưa cho chị tờ giấy!”

Bị cô gọi là nhóc, cậu từ từ leo lên kệ hàng để đưa giấy. Bút Máy vội cầm lau nước mắt cho Bút Chì, nhưng lúc này cô khóc đến phát điên rồi, không quá hai giây, khăn giấy đã ướt sũng.

Bút Máy nhìn về phía Bút Dạ Dầu: “Cậu nhóc, nhìn cái gì nữa? Giấy, đưa cho chị giấy xem nào!”

Bút Dạ Dầu gật đầu với nàng một cái, không sợ sóng gió đưa thêm một tờ.

Sau mấy lần như vậy, Bút Máy thật hết chịu nổi: “Cái tên kia, không thể đưa nhiều giấy một lúc hay sao hả? Cứ bắt chị đây phải giục nhiều sao?”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x