Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Thời gian bảy năm trên núi cùng sư phụ, Lía được cụ Bạch chỉ cho một số kiến thức về y học. Bản thân cụ Bạch không phải là danh y nhưng những kiến thức cơ bản thì ông rất vững. Ông còn biết điều chế cả một số phương thuốc chữa thương và linh đan. Lía ngồi xuống bắt mạch cho Tam nương, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Chàng buông tay thở dài:

– Dường như ngũ tạng bị chấn thương rất nặng. Mau đưa Tam nương vào trong điều dưỡng. Cho uống thêm hai viên thuốc này nữa xem sao. Ta không giỏi về y thuật lắm, đành chịu. Quanh đây có danh y nào không?

Hồ Bân hỏi:

– Tình trạng tồi tệ lắm à?

– Nếu có danh y và thuốc hay may ra chữa được.

Cha Hồ nói:

– Danh y thì thì không biết, nhưng ở Lại Khánh có lão thầy thuốc nam cũng khá lắm. Thử rước lão lên xem.

– Vậy thì đi nhanh lên. Đưa Tam nương vào trong trước đã.

Hồ Bân bèn dẫn theo một thủ hạ lên ngựa phóng nhanh xuống Lại Khánh đón thầy thuốc. Cha Hồ sai người khiêng Tam nương vào trại. Lía đến bên Chu Muội Nương nói:

– Tình trạng của Tam nương theo tôi thấy thì tệ lắm. Chu cô nương nếu đã khỏe thì nên trở về nhà đi, đừng ở đây sẽ thêm điều rắc rối.

Muội Nương nói:

– Muội xin lỗi. Nếu không lâm vào tuyệt địa thì muội không ra tay đâu. Tuyệt chiêu Khô lâu cách sơn quyền này cha cấm không cho sử dụng bừa bãi. Lía đại ca đừng trách muội nhé.

Lía nghe tên chiêu quyền thật lạ nhưng không muốn tò mò chỉ mỉm cười nói:

– Tính tình Tam nương ở đây ai cũng biết. Quí hồ không nguy hiểm đến tính mạng thì đây cũng là một bài học đáng có để giúp cô ta thay đổi tính nết. Có cách nào chữa thương thế do môn quyền này gây ra không?

Muội Nương buồn bã lắc đầu:

– Không. Nghe cha nói vậy. Trừ phi người đánh không đủ lực, hoặc khi ra đòn không dùng nhiều sức thì may ra có hi vọng.

– Hi vọng Chu cô nương đã không dùng nhiều sức.

Muội Nương nhìn Lía bằng ánh mắt dịu dàng nói:

– Cảm ơn Lía đại ca đã cứu mạng hôm trước. Muội cáo từ.

– Chu cô nương không cần bận tâm đến việc đó. Tôi đưa cô sang sông. Luôn thể trả lại con Huyết câu hôm trước cô còn để lại đây.

Muội Nương nở nụ cười thật tươi:

– Cảm ơn Lía đại ca. Con Huyết câu này muội thương lắm. Kỳ rồi bỏ lại muội cứ tiếc ngẩn ngơ.

Chàng sai tên thuộc hạ chạy ra sau trại dắt con Huyết câu đến, sau đó đưa Muội Nương và con ngựa sang sông. Muội Nương lên bờ quyến luyến vẫy tay:

– Tạm biệt Lía đại ca. Mong ngày gặp lại.

Lía đứng dưới thuyền cũng vẫy tay:

– Mong ngày gặp lại.

Muội Nương vẫy tay tạm biệt lần nữa rồi thúc mạnh vào hông ngựa, con Huyết câu cất tung bốn vó, vọt đi như mũi tên bắn cuộn theo một đám bụi mịt mù. Lía lắc đầu vì cách cưỡi ngựa của Muội Nương và buột miệng khen:

– Thần mã! Đúng là con ngựa hiếm thấy trên đời.

***

Tam nương nằm im, máu tươi ở miệng không ngớt rỉ ra. Ông thầy thuốc bắt mạch xong lắc đầu và vạch áo bệnh nhân lên xem xét. Ở vùng dưới ngực có một dấu bầm hình Khô lâu chỉ hiện lên rất rõ. Ông ngẩng lên nói với mọi người:

– Cú đấm này đã làm cho ngũ tạng bị thương tổn quá nặng. May là người đánh nội lực còn chưa đủ nên hình Khô lâu chỉ chưa chuyển màu thâm tím, nếu không đã chết ngay tức khắc rồi.

Lía ghé nhìn vết bầm, mắt chàng như bị thôi miên, mồ hôi rịn ra lòng bàn tay. Chàng kinh ngạc đến độ không thốt nên lời. Ngày xưa chàng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần một vết bầm y như vậy trên lưng mẹ mình khi hàng ngày phải xoa thuốc cho bà. Tuy hình Khô lâu chỉ trên lưng mẹ có lớn hơn nhưng lại nhạt màu hơn vết bầm trên ngực tam nương. Hồ Bân thấy Lía sững sờ nhìn vết bầm, ngạc nhiên hỏi:

– Đại ca phát hiện được điều gì sao?

Lía giật mình đáp:

– Ơ… không có gì. Có cách gì chữa không thầy?

Ông thầy thuốc đáp:

– Có một loại cây tên là Lục diệp hoàng long đằng, chỉ mọc ở vùng núi cao Vĩnh Thạnh. Loại Hoàng long đằng quí hiếm này đặc biệt mỗi nhánh chỉ có sáu lá. Dùng loại lá này làm thuốc vừa uống vừa thoa vào vết bầm, kèm theo phương thuốc Tuấn bổ ngũ tạng vinh vệ cao của tôi hi vọng có thể chữa được.

Lía nghe nói mừng thầm. Chàng nghĩ ngày xưa chắc chú Y Mon đã dùng loại lá này để chữa cho mẹ mình. Chàng nói:

– Thầy cho toa thuốc đi, phần loại lá kia tôi hi vọng sẽ tìm được.

Ông thầy thuốc nam nói:

– Tiếc là ở nhà còn thiếu các vị viễn chỉ, ngưu tất, mạch môn, ngũ vị chưa kịp mua về. Tôi phải đến tiệm thuốc bắc Diệp Minh Đường bên Bồng Sơn mua, sau đó bào chế thành viên nên mất chút thời gian.

– Không sao, chúng tôi sẽ đi theo thầy và chờ khi nào thuốc xong mang về. Phần tôi sẽ đi tìm lá Lục diệp hoàng long đằng.

Mọi người gấp rút ra đi. Lía phóng ngựa đến Vĩnh Thạnh tìm chú Y Mon. Hơn mười năm không gặp, Y Mon không thể nhận ra được Lía, thằng bé mà ngày xưa ông thương yêu như đứa con ruột của mình. Hồi đó trong một buổi sáng lên rẫy, ông tình cờ phát hiện một con bạch mã chở trên lưng một người đàn bà đã ngất xỉu, nằm đè lên người một đứa bé chừng năm sáu tuổi.

Y Mon bèn đem họ về nhà chữa trị. Y Mon vốn là thầy thuốc của bản làng Bana, nhờ vậy ông đã chữa được vết thương của Khô lâu chỉ trên lưng Nguyễn thị. Do còn độc thân, để tránh miệng đời, Y Mon đã cất cho mẹ con Lía một gian nhà nhỏ trong vườn để tiện chăm sóc bệnh tình cho Nguyễn thị. Sau vài năm gần gũi, ông đem lòng yêu mến Nguyễn thị và muốn hỏi cưới bà làm vợ. Nguyễn thị vì thủ tiết với chồng, lại không muốn làm vị ân nhân thất vọng nên lặng lẽ đem con ra đi.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x