Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sau khi ta sắp xếp xong xuôi công việc ở Minh phủ, Diêm Vương tự mình ấn vào gáy ta ba ấn, mỗi một ấn là một kiếp sống ở Nhân giới. Khi nào cả ba cái ấn đều biến mất, ta phải trở về Minh phủ, trông coi Vong Xuyên.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật, trong y phục trắng muốt, ta đi tới Nhân giới.

Những câu chuyện ở Nhân giới được miêu tả trong sách còn náo nhiệt, còn thú vị, còn… nguy hiểm hơn so với những gì ta tưởng tượng.

Ngày thứ ba ở Nhân giới, trên đường đi tìm Mạch Khê, ta đi ngang qua một ngôi miếu, trong ánh nắng chói mắt, ta nhìn thấy miếu thờ Địa Tạng Bồ Tát, ta cũng lễ phép đi vào lạy, vừa quỳ xuống, đầu còn chưa chạm đất, đột nhiên có một hòa thượng lớn tuổi đầu bóng lưỡng cầm dao cạo đi ra.

Lão mỉm cười từ ái với ta, “A di đà Phật, thí chủ lầm đường đã biết quay lại, quy y cửa Phật, đúng là một việc thiện.”

Ta ngẩn người, còn chưa kịp hiểu lão nói vậy là có ý gì, thì dao cạo trên tay lão đã trực tiếp “chăm sóc” mái tóc trên đầu ta.

Ta là tảng đá, là đá Tam Sinh, từ trên xuống dưới, chỗ không dễ dàng phát triển nhất chính là tóc, chờ nó dài suốt ngàn năm mới thấy ổn ổn một chút, thế mà lão lừa ngốc này dám đối xử với ta như thế! Trong lòng giận dữ, ta xoay người đạp lão. Không ngờ lãon lại là kẻ luyện võ công, dễ dàng tránh được một cú đạp của ta.

Nụ cười hiền lành trên gương mặt lão biến mất: “Thí chủ có ý gì?”

Ta ngạc nhiên hỏi lại: “Con lừa ngốc ngươi có ý gì?”

Lão hừ lạnh một tiếng: “Ta còn tưởng yêu vật ngươi thật tâm muốn tới quy y cửa Phật, chuộc tội ác nghiệt, hóa ra đúng là ngươi tới khiêu khích!”

“Yêu vật? Ngươi nhầm rồi, ta không phải…”

“Hừ, âm khí trên người ngươi, từ lúc còn cách ba dặm ta đã cảm nhận

được, còn dám nói dối!”
Ta ngửi trái ngửi phải, thật sự cũng không biết âm khí trên người mình nặng bao nhiêu nữa, âm khí của con cá giữa sông Vong Xuyên còn nặng hơn ta gấp trăm lần kìa.

Mà lão hòa thượng kia cũng không nghe ta giải thích, cứ vung dao cạo về phía ta, sát tâm ta vừa nổi lên lại nhớ ra mình là người cõi âm, Diêm Vương đã dặn đi dặn lại, tuyệt đối không thể làm hại tính mạng con người.

Ta thu chiêu, xoay đầu, bỏ chạy. Lão hòa thượng đuổi theo ta trọn một vòng ngọn núi lớn. Trong lúc kiệt sức vì chạy trốn, ta thầm nghĩ sẽ đập cho con lừa ngốc kia một đòn, cho lão ngủ bất tỉnh nhân sự luôn.

Bỗng nhiên, có hương thơm lạ lùng lướt qua mũi, ở Minh phủ, chưa bao giờ ta ngửi thấy hương thơm tuyệt vời như thế, bị hương thơm dẫn dắt đi theo. Càng chạy càng gần, một biển hoa mờ ảo xuất hiện trước mặt ta.

Bây giờ là thời điểm con người gọi là Mùa Đông, mà vật thể trong suốt bao phủ trên những đóa hoa màu đỏ được gọi là tuyết. Nhưng ta không biết loài hoa này tên là gì. Đi xuyên qua vườn hoa thơm lạ lùng này, thấy một tiểu viện tĩnh lặng tọa lạc bên trong.

Ta tò mò, đẩy cửa tiểu viện rồi đi vào. Vừa bước một bước, bỗng nhiên kim ấn Mạch Khê lưu lại trên cổ tay ta chợt lóe, trong lòng ta giật mình, đến gần đại sảnh, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của một nữ tử, “Ngoan nha, ngoan nha.”

Ta đẩy nhẹ cánh cửa lộ ra một khe hở, lặng lẽ nhìn vào bên trong, có một thiếu phụ ngồi bên giường, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Ta tinh tế quan sát, nụ cười này, khuôn mặt này, mũi môi này, đứa bé đúng là bản sao của Mạch Khê.

Đúng là không tốn công vẫn có được [8]!

Nhưng hiện giờ hắn chỉ là đứa bé, đã quên chuyện kiếp trước, lại không thể nhận biết người khác, ta quyến rũ hắn bằng cách nào chứ? Không thì ta sẽ ở bên cạnh hắn, che chở cho hắn lớn lên, không thể để nữ tử hoặc nam tử khác nhân lúc hắn còn nhỏ nẫng tay trên của ta được.

Ta đang suy nghĩ, đột nhiên phía sau có tiếng hét lớn, “Yêu nghiệt, ngươi trốn chỗ nào?”

Ta giật mình, nghiêng về bên trái, mở cửa phòng “cạch” một tiếng, ngã vào trong nhà. Dao cạo xẹt qua, ta chỉ nhìn thấy một nhúm tóc đen trước trán đứt lả tả.

Nằm chán nản, ánh mắt ta trống rỗng nhìn nhúm tóc đen dưới đất. “Á!” Tiếng thét chói tai của thiếu phụ kia sao lại xa xăm như thế, mà lời Diêm Vương thiên đinh vạn chúc [9] lại càng mờ ảo như mây bay.

Ta đứng bật dậy, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, mang theo âm khí Vong Xuyên ngàn năm đánh về phía lão hòa thượng, mắt nhìn thấy một chưởng này sẽ đánh lão vỡ óc, thì đột nhiên tiếng trẻ sơ sinh khóc thét khiến lý trí ta tỉnh táo trở lại.

Ta di chuyển chưởng lực, đánh lên xà nhà, toàn bộ căn nhà gỗ bị chấn động. Ta lộn người một vòng nhảy ra ngoài. Dường như con lừa ngốc kia đã bị chưởng lực của ta dọa mất hồn, mãi một lúc sau mới hồi phục tinh thần, lão nhìn ta, lại nhìn bản sao bé của Mạch Khê, đột nhiên nói với thiếu phụ đang hoảng sợ kia, “Ấn đường[10] chu sa, con trai ngươi không phải là người thường, mới sinh đã gặp yêu nghiệt, sau này chắc chắn sẽ khắc người nào ở gần.”

Lời này nói ra, khiến thiếu phụ kia sợ hãi tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ôm đứa bé, không biết phải làm thế nào.

Ta giận dữ, “Lừa ngốc đừng nói bậy.” Ở Nhân giới, con người rất tin mất lời tiên đoán của hòa thượng đạo sĩ, lão nói như thế, đã hủy hoại cả kiếp này của Mạch Khê.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x