Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Đứng trên boong tàu, Chuck Sherman đưa mắt nhìn vào đám rừng rậm dày đặc cây cối chằng chịt chạy dài ra sát lườn tàu. Chuck chợt thở dài:

— Chao ôi ! Rừng rậm ở đây nếu đem so với rừng Virginia của chúng ta, thì rừng của mình có vẻ hiền từ quá đi thôi. Joey, chú mày nghĩ thế nào, nếu như bây giờ hai đứa chúng mình phải đương đầu với một đàn voi từ trong đám rừng kín mít đó chạy ra? Hay phải đương đầu với bầy cọp cũng được?

Joseph lơ đãng đáp lời anh:

— Em tưởng mình tới đây đâu phải để săn voi hay săn cọp.

— Phải rồi, mình không phải đến đây để tìm chúng, nhưng ông thần ơi! Chúng đâu có biết như vậy đâu, phải không? Nếu như chúng lại ra đây tìm mình với nanh vuốt dài cả thước đó thì ông nên chuẩn bị đem khẩu súng bắn chim Winchester của ông ra ngay bây giờ đi là vừa.

Joseph gật đầu.

— Thì hẳn vậy.

Trời buổi sáng thật tươi mát, hai anh em Chuck và Joseph Sherman thức dậy thật sớm để thưởng thức buổi mát trời như thế này. Joseph ngồi thu người trên cuộn dây thừng cạnh anh mình, nghiền ngẫm cuốn sách. Nước trên mặt sông đã đổi màu từ xanh sang đục ngầu khi con tàu tiến sâu vào bên trong cửa sông. Hai bên dòng sông cây cối mọc chằng chịt. Tại một vài nơi, cây rừng với hẳn ra ngoài bờ sông, la đà trên mặt nước. Thỉnh thoảng tàu có đi ngang qua vài khu đồng trông, và hai chàng thiếu niên Hoa Kỳ được dịp thấy một vài người dân bản xứ ốm yếu, đầu đội nón lá, chăm chú thả câu hoặc đang cần cù làm việc ngoài đồng. Không mấy ai để ý đến sự hiện diện của con tàu ngoại trừ một vài đứa bé mình trần, để rún ra ngoài, trân trân đưa mắt nhìn theo chiếc Avignon lặng lờ tiến qua chỗ chúng đang đứng. Đó đây một vài con chim rừng oang oác cất tiếng vang động gợi sự chú ý của hai anh em nhà Sherman, còn thì rừng dày vẫn im lặng như tờ.

Bỗng dưng, Joseph đóng sầm quyển sách trên tay mình rồi đứng lên khỏi cuộn dây thừng cất tiếng.

— Anh Chuck này, em cược với anh là anh sẽ không biết tại sao Sài Gòn được đặt tên như vậy đâu. Việc này hay lắm đó.

Chuck cười kiên nhẫn đáp:

— Không, tớ không biết tại sao nó có cái tên như thế đâu, nhưng tớ biết chắc sẽ có một con mọt sách đến phát chán, sẽ nói cho anh biết.

— Theo chữ Annam thì nó có nghĩa là Làng gòn, vì hồi xưa ở đó mọc rất nhiều cây gòn. Chỗ đó không khác gì một làng đánh cá nho nhỏ, cho đến khi các giáo sĩ và những tay thương doanh người Pháp đến hồi thế kỷ thứ 18, họ đòi xây cất một thành phố ở nơi đó, rồi cái tên Sài Gòn cũng có thể đưa vào cách phát âm của người Trung Hoa ngọng nghịu hai chữ Tây Cống, nghĩa là triều cống cho Tây phương mà ra.

Chuck làm vẻ khôi hài:

— Hay thật, chú mày vẫn là vua các chuyện không đâu.

Từ trên buồng chỉ huy, viên thuyền trưởng tàu Avignon trong bộ đồng phục mới trắng tinh thong thả bước xuống, miệng ông ta điểm một nụ cười tươi khi nghe lời đối đáp của hai anh em nhà Sherman. Ông đưa tay cho hai chàng thanh thiếu niên bắt.

— Cho dù người ta có gọi cái thành phố đó tên gì đi nữa, thì cái thành phố mà hai cậu sắp đến, người Pháp chúng tôi gọi nó là Hòn ngọc Viễn Đông. Một đôi khi người ta cũng gọi nó là Paris của miền Viễn Đông nữa. Rồi đây hai cậu sẽ thấy lý do tại sao.

Joseph chợt trầm giọng cất tiếng hỏi:

— Nhưng tại sao người Trung Hoa họ đến đây làm gì?

Vừa nói Joseph vừa hất đầu về phía bên dưới lòng tàu, nơi các gương mặt nhợt nhạt đang dán sát vào các khung sắt giam hãm họ.

— Sài Gòn là một thành phố sinh đôi. Cách Sài Gòn chừng vài dặm, người ta xây dựng trên một bãi đất trống một phố chợ gọi là Chợ Lớn. Tiếng Việt có nghĩa là khu chợ đò khá lớn. Người Trung Hoa lợi dụng sự tàng tàng của người dân bản xứ để khai thác làm ăn. Hiện tại có gần hai trăm ngàn người Quảng Đông đang sinh sống, chúng ta có thể đến đó mua từ một chiếc điếu hút thuốc phiện đến việc mua hẳn một đào hát nghiêng nước, nghiêng thành nữa cơ.

Viên thuyền trưởng nói một thôi rồi ngưng lại nheo mắt cười với Chuck để cho chàng thanh niên Hoa Kỳ hiểu thấu đáo ý của mình.

— Ba của các cậu sẽ phải vào Chợ Lớn để mua sắm một vài thứ cần dùng cho cuộc đi săn của ông ấy. Hai cậu đừng quên nói lại với ba của hai cậu là khi vào tới Chợ Lớn thì mình phải mặc cả giá hàng cho thật lực mới được. Đám Tàu ở đó là dân Do Thái ở Á Châu đó.

Chuck nôn nóng:

— Chừng bao lâu nữa thì chúng ta mới tới nơi? Đám rừng này như chạy dài đến bất tận, biết bao giờ mới dứt?

— Thường thì từ cửa biển vào thì tàu đi mất từ sáu đến bảy tiếng đồng hồ. Khoảng sông này dài trên dưới sáu mươi dặm. Tiếc rằng rồi sẽ không còn bao lâu nữa tôi sẽ phải từ giã hai cậu và người cha khả kính của hai cậu nữa.

— Theo tôi thì coi bộ còn lâu lắm phải không, thưa thuyền trưởng?

Từ đàng xa, thượng nghị sĩ Sherman bước tới, trên người ông vẫn còn mặc quần áo ngủ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x