Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tỉnh giấc

Thời gian cứ thế trôi đi. Đã có lúc tôi tưởng chừng như mình không thể chịu đừng nổi. Đã có lúc, từng vết khâu trên cánh tay bị thương của tôi lại buốt nhói như cơ thể đang lành lặn bỗng dưng bị một vết bầm. Ngày nối ngày trôi qua trong lặng lờ, trong bầu không khí thê lương, tròng trành những cảm xúc; nhưng mà thời gian vẫn cứ trôi. Tôi vẫn cứ phải tồn tại trên đời này như thế.

Ngài cảnh sát trưởng dộng mạnh tay xuống bàn:

-Thế đấy, Bella! Bố sẽ trả con về nhà.

Tạm rời mắt khỏi tô ngũ cốc, tôi ngước mắt lên nhìn bố, sững sờ, chính xác thì từ nãy tới giờ, tôi đang chìm mắt trong suy tưởng hơn là tập trung cho việc xúc từng muỗng thức ăn đút lên miệng. Vậy là … từ nãy tới giờ, tôi cũng đã để ngoài tai những lời nói của bố, tôi quên mất là cả hai bố con tôi đang chuyện trò – Nhưng bố nói gì, sao nghe khó hiểu quá.

-Con đang ở nhà mà – Tôi lí nhí đát, mắt trố ra vì ngạc nhiên.

-Bố sẽ trả con về với Renée, tức là Jacksonville ấy – Bố giải thích rõ hơn. Và bố tức tối nhìn vẻ mặt ngù ngờ, chậm chạp của tôi khi hiểu ra ý tứ của bố.

– Con đã làm gì sai hả bố? Tôi cảm nhận rõ ràng rằng mặt mình đang nhăn lại. Thật vô lý. Trong suốt bốn tháng qua, tôi chưa hề làm gì để cho ai phải phàn nàn kia mà, sau cuộc chia tay với Edward – cả hai bố con tôi, ai cũng phải tránh đề cập đến chuyện không vui này – điểm số của tôi ở trường vẫn cao. Tôi chưa hề vi phạm “giờ giới nghiêm” – tức chưa la cà ở đâu lâu tới mức phải về trễ giờ mà bố đã quy định. Và hoạ hoằn lắm tôi mới không ăn hết phần ăn.

Gương mặt cau có của bố vẫn chưa giãn ra:

-Con chẳng làm gì cả. Và đó mới là chuyện đáng nói. Con chẳng làm gì cả.

-Bố muốn con dính lứu vô những thứ rắc rối ư? – Tôi không khỏi thắc mắc, đôi lông mày nhíu lại, nặng trịch những hoang mang khó hiểu. Tập trung lúc này, với tôi mà nói, quả là một nỗ lực lớn lao, Mọi chuyện thật không dễ chút nào. Chẳng gì thì tôi cũng đã bắt đầu quen với việc bỏ ngoài tai mọi thứ rồi, đôi tai của tôi bắt đầu lùng bùng.

-Chẳng thà con mắc mứu với những rắc rối còn tốt hơn cái tình trạng hiện nay… Lúc nào cũng ủ rũ!

Tôi thật sự bị chạm tự ái. Trong suốt quãng thời gian vừa qua, tôi đã cố gắn giữ gìn, và một chút dáng vẻ gọi là rầu rĩ, ủ ê kia đâu có lộ ra ngoài…

-Con có ủ rũ gì đâu, bố.

-Ừ, bố đã dùng từ sai – bố miễn cưỡng thừa nhận – Ủ rũ thấy còn tốt hơn, ít ra là còn có hoạt động này nọ. Còn con, con… như người chết biết thở ấy, Bella ạ. Có lẽ từ đó thì đúng hơn.

Lời cáo buộc này thì đúng phóc rồi. Tôi thở dài, cố hết sức thổi vào giọng nói của mình một chút… sinh khí.

-Con xin lỗi bố – Lời xin lỗi của tôi nghe có vẻ ngang phè, ngay cả tôi cũng còn nhận thấy nữa là. Tôi hoàn toàn ý thức được rằng bấy lâu nay mình đang đóng kịch trước bố. Không để bố phải suy nghĩ này nọ là cả một nỗ lực đang kể của tôi. Giờ đây, khi hiểu rằng tất cả công sức của mình đã đổ sông đổ bể, làm sao không buồn cho được.

-Bố không cần con phải xin lỗi

Tôi lại thở dài:

-Vậy bố cho con biết là bố muốn con phải làm sao ?

-Bella à – Bố ngần ngừa trong giây lát, quan sát cặn kẽ phản ứng của tôi trước những lời lẽ tiếp theo của mình – Con gái, con không phải là người đầu tiên phải hứng chịu những chuyện như vậy, con có hiểu không.

-Con biết mà – Câu nói hùa theo của tôi nghe sao yếu xìu và không đọng lại chút ấn tượng nào.

-Con nghe bố này, con gái. Bố nghĩ là…là con cần được giúp đỡ.

-Giúp đỡ ư ?

Bố dừng lại một lúc, ngẫm nghĩ để tìm từ diễn đạt.

-Hồi mẹ con bỏ đi – Bố tiếp tục lên tiếnng, vẻ mặt tư lự – đưa con đi theo – Bố hít vào một hơi thật sâu – Ừm, khoảng thời gian đó với bố, thật tệ hại.

-Con hiểu, bố ạ – Tôi lầm bầm.

-Nhưng bố đã tự tìm cách xoay xở lấy – bố vạch ra vấn đề – còn con, con gái, con không tìm cách giải quyết vấn đề của mình. Bố đã chờ đợi, đã hy vọng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn – Nói đến đây, bố lại chằm chằm nhìn tôi, nhanh như cắt, tôi cụp mắt xuống – Bố nghĩ là cả hai bố con ta đều biết mọi chuyện rồi sẽ chẳng tiến triển gì.

-Con không sao mà bố.

Nhưng bố phớt lờ tôi đi:

-Có lẽ, ừm, có lẽ con nên tâm sự với ai đó, về vấn đề của mình… Một chuyên gia.

-Bố muốn con đến gặp bác sĩ tâm lý ư?- Giọng nói của tôi cất cao, nghe có hơi the thé một chút, khi bất ngờ ngận ra bố muốn ám chỉ đến chuyện gì.

-Biết đâu sẽ có ích.

-Mà cũng có khi chẳng giúp được gì.

Nói thực thì tôi không rành ba cái trò phân tích tâm lý, tôi chỉ biết đại khái là nếu không kể thật với người ta vấn đề của mình thì sẽ không thể nào có hiệu quả. Lẽ tất nhiên tôi có kể thật với họ – nếu tôi muốn dành cả quãng đời còn lại của mình trong căn buồng có bốn bức tường lót đệm (chuyên dùng để nhốt người điên).

Sau một hồi quan sát, chắc hẳn bố đã nhận ra thái dọ khó bảo của tôi, bố đã nhận ra thái độ khó bảo của tôi, chẳng thế mà bố đã chuyển sang thế tấn công khác:

-Chuyện này khó cho bố rồi, Bella. Có lẽ mẹ con…

-Bố à – Tôi xẹt ngang, ngắt lời bố bằng cái giọng ngang phè – Tối nay con sẽ ra ngoài, nếu bố muốn vậy, con sẽ gọi cho Jess hoặc là Angela.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x