
Cảnh Đồi Mờ Xám – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Vào thời gian đó, trở lại quận Nakagawa luôn gọi lên trong tôi cảm xúc lẫn lộn cả vui lẫn buồn. Đó là một vùng nhiều đồi núi, và sâu thẳm lòng tôi luôn dấy lên cảm giác mất mát khi lại leo lên những con phố hẹp dốc đứng giữa các cụm nhà. Dù đây không phải nơi chỉ vì chợt hứng mà tìm đến, tôi vẫn không thể xa rời nó được quá lâu.
Đến thăm bác Fujiwara cũng khơi dậy trong tôi những cảm xúc lẫn lộn tương tự; vì bác từng là một trong những người bạn thân nhất của mẹ tôi; một phụ nữ tốt bụng mà tới lúc ấy tóc đã bắt đầu điểm bạc. Quán mì của bác nằm ở một con ngõ nhỏ đông người qua lại; bên ngoài là một khoảng sân bê tông có mái che, là nơi khách ngồi ăn mì bên những chiếc bàn gỗ và ghế băng. Bác bán được rất nhiều cho nhân viên văn phòng vào giờ ăn trưa và lúc họ tan làm trở về nhà, nhưng những lúc khác trong ngày, quán rất thưa thớt khách.
Tôi hơi căng thẳng vào buổi chiều hôm ấy vì đó là lần đầu tiên tôi ghé thăm quán kể từ khi Sachiko bắt đầu làm việc ở đó. Tôi thấy lo lắng – cho cả hai người – nhất là vì tôi không chắc bác Fujiwara có thực sự cần một người giúp việc hay không. Hôm ấy trời rất nóng, con ngõ nhỏ đông kín người. Tôi rất mừng khi cuối cùng cũng được vào nghỉ chân trong bóng râm.
Bác Fujiwara rất vui khi thấy tôi. Bác bảo tôi ngồi xuống bàn, sau đó đi lấy trà. Buổi chiều hôm ấy chỉ có vài khách – mà có khi chẳng có ai, tôi không nhớ lắm – cũng không thấy bóng Sachiko đâu. Khi bác Fujiwara trở ra, tôi liền hỏi, “Bạn cháu thế nào hả bác? Chị ấy có được việc không ạ?”
“Bạn cháu hả?” bác Fujiwara ngoái lại nhìn về phía cánh cửa dẫn vào bếp. “Cô ấy đang bóc tôm. Chắc cô ấy sẽ ra ngay thôi.” Rồi như thể nghĩ lại, bác đứng dậy, lại gần cửa bếp. “Sachiko ơi,” bác gọi. “Etsuko đến đấy.” Tôi nghe có tiếng trả lời từ bên trong.
Khi trở lại chỗ ngồi, bác Fujiwara đưa tay chạm vào bụng tôi. “Bắt đầu thấy bụng rồi đấy,” bác nói. “Từ giờ trở đi, cháu phải chăm sóc cho cẩn thận.”
“Cháu cũng không làm gì nhiều,” tôi đáp. “Cuộc sống của cháu rất dễ chịu.”
“Thế là tốt. Bác nhớ có một trận động đất khá mạnh xảy ra hồi bác có thai lần đầu. Lúc ấy bác đang mang thai Kazuo. Dẫu vậy, thằng bé vẫn ra đời hoàn toàn khỏe mạnh. Cố gắng đừng lo lắng quá, Etsuko ạ.”
“Cháu vẫn cố.” Tôi liếc về phía cửa bếp. “Bạn cháu ở đây ổn chứ bác?”
Bác Fujiwara cũng theo tôi nhìn về phía bếp. Rồi bác quay sang nhìn tôi nói, “Bác nghĩ vậy. Hai cháu là bạn thân của nhau đúng không?”
“Vâng, cháu không có nhiều bạn lắm nơi cháu sống. Cháu rất mừng vì đã gặp Sachiko.”
“Đúng thế. Thật may mắn.” Bác nhìn tôi vài giây. “Etsuko này, hôm nay trông cháu có vẻ mệt mỏi.”
“Chắc thế,” tôi khẽ cười. “Cháu đoán mệt cũng là bình thường, bác nhỉ.”
“Đúng thế, tất nhiên rồi.” Bác Fujiwara vẫn tiếp tục nhìn vào mặt tôi. “Nhưng ý bác là trông cháu có vẻ hơi… khổ sở.”
“Khổ sở ư? Chắc chắn không phải đâu. Cháu chỉ thấy hơi mệt, ngoài ra, chưa bao giờ cháu thấy hạnh phúc hơn bây giờ.”
“Thế thì tốt. Lúc này cháu cần giữ cho tâm trí luôn nghĩ về những điều vui. Về đứa con của cháu, về tương lai.”
“Vâng, nhất định rồi. Cứ nghĩ về con là cháu thấy vui.”
“Tốt.” Bác gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi tôi. “Thái độ của cháu sẽ quyết định tất cả. Một người mẹ, bên cạnh việc chăm sóc thể chất, còn luôn cần một thái độ lạc quan để nuôi dạy con cái.”
“Vâng, cháu luôn mong chờ đến lúc đó,” tôi nói và cười. Có tiếng động khiến tôi quay ra nhìn bếp một lần nữa, nhưng vẫn chẳng thấy Sachiko đâu.
“Tuần nào bác cũng gặp một cô gái,” bác Fujiwara nói tiếp. “Chắc cô ấy phải đến tháng thứ sáu hoặc tháng thứ bảy rồi. Lần nào ra nghĩa trang bác cũng gặp cô ấy. Bác chua bao giờ nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy trông rất buồn khi đứng đó cùng chồng. Thật đáng buồn khi một cô gái có bầu lại cùng chồng dành cả ngày Chủ nhật để nghĩ về người chết. Bác biết là họ tưởng nhớ người đã khuất, nhưng dù sao bác vẫn thấy thật đáng buồn. Họ nên cùng nhau nghĩ tới tương lai.”
“Cháu đoán là cô ấy chưa thể quên được.”
“Bác cũng nghĩ thế. Bác thấy tội nghiệp cô ấy quá. Nhưng giờ thì họ nên nhìn về phía trước. Tới nghĩa trang hằng tuần không phải cách chào đón một đứa trẻ đến với cuộc đời.”
“Có lẽ vậy.”
“Nghĩa trang không phải nơi dành cho thanh niên. Thỉnh thoảng Kazuo cũng đi cùng bác, nhưng bác không bao giờ ép nó. Đã đến lúc nó cũng nên bắt đầu nhìn về phía trước.”
“Anh Kazuo dạo này thế nào ạ?” tôi hỏi. “Công việc của anh ấy tốt không ạ?”
“Công việc của nó ổn. Có lẽ tháng sau nó sẽ được lên chức. Nhưng nó cần dành thời gian cho những thứ khác nữa. Không ai trẻ mãi được cháu ạ.”
Đúng lúc đó, tôi bỗng thấy một thân hình bé bỏng đứng dưới ánh nắng mặt trời, giữa dòng người vội vã qua lại.
“Có phải là Mariko không?” tôi nói.
Bác Fujiwara quay người. “Mariko,” bác gọi. “Cháu đi đâu về đấy?”
Trong thoáng chốc, Mariko vẫn đứng yên ngoài phố. Rồi con bé bước vào bóng râm trong sân, đi qua chỗ chúng tôi, ngồi xuống một chiếc bàn trống gần đó.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.