
Ivan – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Cố không làm ồn, tôi sửa soạn đi: đội mũ sắt, choàng tấm bạt ngụy trang lên trên áo khoác, xách khẩu tiểu liên và rón rén bước ra khỏi hầm, dặn chiến sĩ đứng gác không cho ai vào nếu chưa có lệnh của tôi.
Đêm hôm ấy trời đầy mây đen. Tuy mưa đã tạnh nhưng gió vẫn thổi từng cơn, tối mù mịt và giá lạnh.
Căn hầm của tôi ở bìa rừng, đi khoảng bảy trăm mét thì tới bờ con sông Dnepr ngăn cách chúng tôi với bọn Đức. Bờ đối diện cao hơn cho phép khống chế bờ bên này, vì vậy tiền duyên của trận địa chúng tôi được bố trí sâu vào trong, ở một tuyến lợi thế hơn, còn ngay cạnh sông chỉ để các đơn vị cảnh giới.
Tôi lần mò theo bìa rừng, định hướng chủ yếu nhờ những phát pháo sáng ở phía bờ địch: chốc chốc lại một phát vụt lên lúc chỗ này lúc chỗ kia trên toàn tuyến phòng ngự của bọn Đức. Thỉnh thoảng lại một tràng liên thanh nhát gừng xé toạc màn đêm tĩnh mịch. Đêm đêm bọn Đức thường đều đặn cứ vài phút lại bắn sang dải bờ sông bên chúng tôi và bắn xuống mặt sông – để “bảo hiểm”, theo lời trung đoàn trưởng của chúng tôi.
Ra đến bờ sông, tôi đến đoạn hào có vọng cảnh giới gần nhất và cho gọi trung đội trưởng trung đội cảnh giới đến gặp tôi. Khi anh ta đến, miệng còn thở hổn hển, chúng tôi liền cùng nhau đi dọc bờ sông. Anh ta lập tức hỏi tôi về “thằng nhóc”, có lẽ cho rằng việc tôi ra đây có liên quan đến chuyện bắt giữ thằng bé. Tôi không trả lời mà vội lái câu chuyện sang hướng khác, nhưng trong đầu bất giác luôn trở lại chuyện thằng bé.
Tôi nhìn chăm chú xuống lòng sông Dnepr ẩn trong đêm đen bao phủ, rộng đến nửa cây số, và không tài nào tin được là chú bé Bondarev đã từ bờ bên kia sang? Chẳng lẽ các vọng cảnh giới đã không phát hiện ra con thuyền? Hay là họ đã thả Bondarev xuống nước cách bờ khá xa? Làm sao mà họ lại dám cả gan thả xuống làn nước mùa thu giá lạnh một đứa bé gầy yếu như vậy?…
Sư đoàn chúng tôi đang chuẩn bị vượt sông Dnepr. Trong bản chỉ dẫn được phân phát – tôi gần như thuộc lòng nó – trong cái bản chỉ dẫn dành cho những người đàn ông lớn tuổi và khỏe mạnh ấy, có ghi rõ: “… nếu nhiệt độ nước thấp hơn +15°C thì việc bơi qua sông rất khó khăn ngay cả đối với những người bơi giỏi, nếu sông lại lớn thì không thể thực hiện được”. Đó là nếu thấp hơn +15°C, thế nếu khoảng +5°C thì sao?
Không, dứt khoát là thuyền đã bơi vào gần bờ, nhưng vậy thì sao các chiến sĩ cảnh giới lại không phát hiện ra nó? Làm thế nào mà sau khi đã đưa thằng bé lên bờ, chiếc thuyền đã rút lui được lặng lẽ, không hề bị lộ? – Tôi cứ thắc mắc mãi.
Các vọng cảnh giới còn thức cả. Duy chỉ có ở một tổ bố trí ngay sát mép sông chúng tôi mới bắt gặp một chiến sĩ ngủ gật. Cậu ta “ngủ gà”, tức là đứng hơi tựa vào thành hào, mũ sắt chụp xuống tận mắt. Thấy chúng tôi xuất hiện, cậu ta vồ lấy súng và suýt thì lia cho chúng tôi một tràng. Tôi ra lệnh lập tức thay thế cậu ta và xử phạt sau khi đã thì thầm xạc cả cậu ta lẫn tiểu đội trưởng.
Đến chiến hào ở cánh phải là hết tua. Chúng tôi ngồi xuống dưới hàm ếch cùng hút thuốc với anh em. Họ có bốn người trong đoạn hào lớn có đặt ổ súng máy này.
– Chuyện thằng nhóc đến đâu rồi, đồng chí thượng úy? Đã lần ra manh mối chưa ạ? – Một chiến sĩ có cái giọng khàn khàn hỏi tôi; cậu ta đứng trực bên khẩu súng máy nên không tham gia hút thuốc.
– Sao cơ? – Tôi thận trọng hỏi lại.
– Không sao ạ. Tôi chỉ nghĩ chuyện không đơn giản. Trong một đêm như thế này đến con chó hư đốn nhất cũng còn chẳng nỡ đuổi ra khỏi nhà, thế mà thằng nhóc dám lội xuống sông? Phải có việc gì cần kíp lắm chứ? Hay là nó tìm thuyền để tẩu sang bờ bên kia? Để làm gì? Thằng nhóc khả nghi lắm. Phải tra xét nó cho kỹ mới được! Cứ ép mạnh một chút là nó phun ra thôi. Phải moi kỹ hết sự thực trong người nó ra.
– Phải đấy, quả là đáng khả nghi, – một chiến sĩ khác tán thành, song giọng không chắc chắn lắm. – Cứ câm như thóc mà nghe nói trông dữ như sói ấy. Với lại, sao nó lại ăn mặc phong phanh thế?
– Thằng bé người làng Novoxenki đấy, – tôi thong thả rít một hơi thuốc, đoạn nói dối (Novoxenki là một làng lớn ở phía sau chúng tôi độ bốn cây số, bị đốt trụi đến một nửa): – Bọn Đức đem mẹ nó đi biệt tích, thằng bé đứng ngồi không yên… Gặp cảnh ngộ ấy thì đến đâm đầu xuống sông thật.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.