Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Tôi rời khu phẫu thuật vào khoảng 22 giờ.

Tôi không biết bao nhiêu người đã nằm trên bàn phẫu thuật của tôi. Mỗi lần tôi kết thúc một ca, những chiếc cửa hai cánh của khu phẫu thuật lại mở ra để đưa một xe chở bệnh nhân mới vào. Một vài ca không mất nhiều thời gian lắm, nhưng những ca khác thì thực sự làm tôi kiệt sức. Tôi bị co cơ khắp nơi và tê xung quanh các khớp. Đôi lúc, mắt tôi mờ đi và tôi cảm thấy choáng váng. Chỉ đến khi một cậu bé suýt tắt thở trong tay tôi tôi mới thấy phải nhường chỗ của mình cho một người thay thế. Còn Kim, cô đã lần lượt mất ba bệnh nhân, như thể số phận trêu ngươi đánh gục dần những nỗ lực của cô. Lúc rời khỏi phòng số 5, cô càu nhàu oán trách chính mình. Tôi tin là cô đã lên phòng riêng khóc nức nở.

Theo Ezra Benhaêm, số người chết còn nhiều hơn nữa; ở bệnh viện chúng tôi chỉ có mười bảy người tử vong – trong đó có mười một học sinh lúc ấy đang tổ chức sinh nhật cho một cô bạn học trong cửa hàng đồ ăn nhanh bị nhắm làm mục tiêu -, bốn người phải phẫu thuật cắt bộ phận và ba mươi ba người nhập viện trong tình trạng nguy cấp. Khoảng bốn mươi người bị thương đã được thân nhân tới đón, nhiều người khác tự đi về nhà bằng phương tiện riêng sau khi đã được cấp cứu.

Trong sảnh đón tiếp, các bậc phụ huynh vừa cắn móng tay vừa sải những bước dài như mộng du khắp phòng. Phần đông không có vẻ nhận thấy hết mức độ của thảm họa vừa giáng xuống họ. Một bà mẹ hoảng loạn bám chặt lấy tay tôi, đôi mắt đau đáu. “Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ? Liệu có cứu được nó không?”… Một ông bố đi đến; người ta đang tiến hành các biện pháp hồi tỉnh cho con trai ông ta. Ông ta muốn biết vì sao ca phẫu thuật lại lâu đến thế. “Nó ở trong đó đã hai tiếng rồi. Các người đang làm gì với nó vậy?” Các y tá cũng bị làm phiền như thế. Họ cố gắng tạm trấn an tinh thần các vị phụ huynh bằng cách hứa cung cấp những thông tin họ yêu cầu. Một gia đình nhận thấy tôi đang trấn an một cụ già bèn đổ xô vào tôi. Tôi đành phải rút lui ra sân sau và đi vòng quanh tòa nhà để lên phòng mình.

Kim không có trong phòng cô ấy. Tôi tìm cô ấy ở chỗ Ilan Ros. Ros cũng không thấy cô. Các y tá cũng vậy.

Tôi thay đồ để đi về nhà.

Ở bãi đỗ xe, đám cảnh sát đi tới đi lui trong một kiểu khung cảnh náo loạn thầm lặng. Trong im lặng chỉ có những tiếng rè rè của radio. Một sĩ quan đang ra chỉ thị từ một chiếc ô tô, khẩu súng liên thanh được đặt trên bảng điều khiển.

Tôi ra chỗ để xe của mình, người lảo đảo vì cơn gió mạnh buổi tối. Chiếc Nissan của Kim vẫn đỗ ở chỗ mà sáng nay tôi trông thấy, kính cửa trước hơi hạ xuống vì trời nóng. Vì thế tôi đoán Kim vẫn ở bệnh viện, nhưng tôi quá mệt để đi tìm cô.

Ra khỏi bệnh viện, thành phố dường như thật yên bình. Thảm họa vừa khiến thành phố chao đảo đã không ảnh hưởng đến những thói quen của nó. Hàng dãy ô tô dài bất tận đang đổ về con đường rẽ vào Petah Tiqwa. Các quán cà phê và các nhà hàng lúc nhúc người. Vỉa hè tràn ngập những kẻ chơi đêm. Tôi đi theo đại lộ Gevirol đến Bet Sokolov, ở đó một trạm kiểm soát, được dựng lên sau vụ khủng bố, đang hướng dẫn mọi người đi tránh lối quận Haqirya, một đội quân an ninh cực kỳ nghiêm ngặt đã cách ly quận này với các khu vực còn lại của thành phố. Tôi cũng luồn lách được đến tận phố Hasmonaêm đang chìm trong một sự tĩnh lặng thần thánh. Từ xa, tôi có thể thấy cửa hàng đồ ăn nhanh bị kẻ đánh bom liều chết làm nổ tung. Đội cảnh sát pháp y đang khoanh vùng xảy ra thảm họa và tiến hành lấy các tang vật để xét nghiệm. Mặt tiền nhà hàng bị phá hủy hoàn toàn, mái nhà phía Nam bị đổ sụp, để lại trên vỉa hè những vệt dài đen ngòm. Một cột đèn đổ kềnh nằm chắn ngang lòng đường ngổn ngang đủ các thể loại mảnh vỡ. Hẳn là cú sốc phải mạnh ghê gớm; cửa kính các tòa nhà xung quanh đều vỡ tung và một vài mặt tiền bị tróc vữa.

– Đừng đứng ở đó, – một cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện ra lệnh cho tôi.

Anh ta dùng đèn pin soi lướt qua ô tô của tôi, đầu tiên chĩa đèn vào biển số xe rồi sau đó chĩa đèn vào tôi. Theo bản năng, anh ta khẽ nhảy lùi lại và đặt tay kia vào khẩu súng.

– Đừng có bất ngờ cử động, – anh ta cảnh báo tôi. – Tôi muốn thấy tay ông để trên vô lăng. Ông làm gì ở đây? Ông không thấy chỗ này đang bị cách ly sao?

– Tôi đang về nhà.

Viên cảnh sát thứ hai đi tới hỗ trợ.

– Ông ta đi lối nào vậy?

– Tôi cũng không biết nữa, – viên cảnh sát thứ nhất nói.

Đến lượt mình, viên cảnh sát thứ hai lướt đèn pin vào tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt gườm gườm, nghi hoặc.

– Cho xem giấy tờ!

Tôi đưa giấy tờ cho anh ta xem. Anh ta kiểm tra rồi lại lia đèn pin lên mặt tôi. Cái họ Ả rập của tôi khiến anh ta lo ngại. Mọi chuyện luôn là vậy sau một vụ khủng bố. Đám cảnh sát đang căng thẳng, và những gương mặt khả nghi chỉ khiến họ càng thêm nhạy cảm.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x