Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Yến Cô Minh hỏi: “Xuống núi bằng cách nào.”

Phong Thiên Nhai đáp: “Tùy thôi, thích xuống bằng cách nào thì cứ xuống bằng cách ấy, anh không còn tay nữa, nhảy thẳng xuống cũng được.”

“…”

Trong vài ba câu thế thôi mà đã chứa đôi mươi ý khiêu khích khó nhận ra.

Yến Cô Minh không nhiều lời với nàng nữa, lê mình đến vách núi.

Phong Thiên Nhai nhìn hắn.

Gió ở chỗ vách núi càng mạnh, cơ thể cường tráng của lãng nhân chao đảo, nhìn chênh vênh như sắp rơi xuống.

Gió lạnh quất vào mặt Yến Cô Minh, tựa như đao cắt.

Tay trái hắn bám vào một tảng đá xanh, định thò người ra khỏi vách núi.

“Muốn chết hả.”

Phong Thiên Nhai ngồi xếp bằng trên nóc nhà, tiện tay nhặt mẩu đá vụn cạnh mình lên, ngón tay búng nhẹ một cái, hòn đá bộp một tiếng lao thẳng đến đầu gối Yến Cô Minh.

Yến Cô Minh vốn đứng không vững, giờ lại bị chêm thêm một cú thì càng khó giữ thăng bằng, cả người ngã xuống vách núi.

Mắt hắn sớm đã thấy rõ vực sâu mênh mông sương mù dưới vách núi. Sinh tử chỉ trong nháy mắt!

Yến Cô Minh mất tay, không thể bám vào gờ đá, đúng ngay lúc hắn rơi xuống thì eo vận sức một cái, bất thình lình xoay người, mặt hướng lên trên, chân quặp lại, móc vào vách núi cheo leo.

Người treo lơ lửng bên vách núi.

Đã bị trọng thương, ai có thể chịu được sự dày vò thế này. Yến Cô Minh run cả người, vai phải đau đớn vô cùng, gân xanh trên gương mặt trắng tái lại nổi rõ.

Dù thế, hắn vẫn không rên lên tiếng nào.

Không có tiếng nghẹn ngào đau đớn, càng chẳng có tiếng cầu xin cứu mạng.

Phong Thiên Nhai vẫn uể oải ngồi trên nóc nhà, nhìn nam nhân mình vừa cứu sống.

Giữ thăng bằng cơ thể, Yến Cô Minh tì vai trái vào vách đá, dụng lực ở thắt lưng trèo lên từng chút một, một khắc sau, cuối cùng cũng đã tới nơi.

Bấy giờ, hắn đã kiệt sức.

Yến Cô Minh chật vật ngã ra đất, không ngừng thở dốc, dưới mặt đất lã chã mồ hôi.

Phong Thiên Nhai nói: “Anh không hỏi vì sao ta lại tấn công anh à?”

Yến Cô Minh im lặng.

Phong Thiên Nhai: “Anh mà phản ứng không đủ nhanh thì đã chết rồi.”

Lúc đấy, dường như Yến Cô Minh đã hồi được vài ba phần sức, lại run rẩy đứng lên. Một phen như thế, vết thương trên vai phải lại hở ra, vải bố rỉ máu.

Phong Thiên Nhai: “Ta cứu anh một lần, lại giết anh một lần, ơn và thù triệt tiêu nhau, anh hết nợ ta rồi.”

Yến Cô Minh ngẩng đầu, nhìn Phong Thiên Nhai.

Ánh mắt lãng nhân bình thản, chẳng có tý tức giận do bị người ta ám toán, lại càng không có vẻ vui mừng vì vừa thoát chết. Thứ chứa trong đôi mắt ấy, chỉ là dầy dạn phong sương.

“Ơn cứu mạng của cô, Yến Cô Minh tất sẽ hồi báo.”

Dù đã kiệt sức, nhưng giọng nói vẫn trầm thấp hùng hồn.

Phong Thiên Nhai: “Ta vừa có thể giết anh đấy.”

Yến Cô Minh: “Có rất nhiều người từng thử giết lãng nhân.”

“Ồ?” Phong Thiên Nhai nghiêng đầu. Kẻ giết anh thì nhiều, nhưng không phải kẻ nào giết anh đều từng cứu anh, đúng không.

“Hà, một người thú vị.”

Yến Cô Minh không nói nữa, hắn tựa người vào đá, chậm rãi ngồi xuống, nhắm mắt điều tức.

Phong Thiên Nhai nhảy từ trên nóc nhà xuống, y sam màu vàng nhạt tung bay giữa không trung tựa như một chú vàng anh hoạt bát.

Nàng đến cạnh Yến Cô Minh, bấy giờ mới phát hiện nam tử này cao to lắm, ngồi đấy mà đã gần cao bằng Phong Thiên Nhai đang đứng, có thể che khuất cả người nàng.

“Ta không đùa với anh nữa, tình trạng hiện tại không cho phép anh rời khỏi đây, an tâm ở lại dưỡng thương đi.” Phong Thiên Nhai nói, “Dù anh có chuyện quan trọng đến mức nào, thì với thể trạng bây giờ, anh cũng không hoàn thành nổi đâu.”

Yến Cô Minh mở mắt, nhìn thiếu nữ đang tới lui trước mặt.

Phong Thiên Nhai: “Mất cánh tay, gân cũng đứt, nội tạng cũng bị thương, rạn hai khúc xương sườn, bị thương nặng như vậy mà còn nhặt được mạng về, không dễ dàng gì.”

Yến Cô Minh: “Mạng của lãng nhân dai lắm.”

Phong Thiên Nhai nói: “Dai không có nghĩa là không chết được.”

Phong Thiên Nhai nói: “Mạng của anh là do ta cứu, ta tốn biết bao sức lực mới đưa được người lên núi, anh không thể cứ vậy mà chết được, thế thì chẳng phải toi công à.”

Yến Cô Minh: “Ân tình của cô, ta sẽ báo đáp.”

Phong Thiên Nhai nói: “Lấy gì để báo?”

Yến Cô Minh: “Lãng nhân có thể lấy mạng để báo ân.”

“Xì.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Ta cần mạng của anh làm gì.”

Yến Cô Minh: “Cô muốn thứ gì lãng nhân có thể đoạt thứ đó, cô có kẻ thù nào, lãng nhân cũng có thể giết nó hộ cô.”

Phong Thiên Nhai lắc cổ thư giãn.

“Lãng nhân đại ca, xem bộ dạng bây giờ của anh, giết được ai cơ.”

“…”

Yến Cô Minh rũ mắt xuống, ánh mắt lia đến tay phải bị cụt của mình rồi lại nhìn cánh tay trái buông lơi không còn tý sức.

“Cô cứ nói, lãng nhân sẽ làm cho bằng được.”

Dù khiếm khuyết như thế, vẫn muốn báo đáp ân tình.

Phong Thiên Nhai nhìn nam tử nhếch nhác chật vật này, manh áo đen của hắn bay phần phật giữa gió rét, da mặt nứt nẻ, góc cạnh sắc nét, giống y như tảng đá mà hắn đang tựa mình vào, vừa lạnh lẽo, vừa kiên cường.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x