
Làm Dâu Cõi Chết – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Tôi cố sức gạt lời đề nghị quái gở của nhà họ Lim ra khỏi đầu. Vì dẫu sao, chẳng ai mong muốn một lời cầu thân đầu đời như thế cả. Tôi biết rồi một ngày kia tôi sẽ phải kết hôn, và ngày đó càng lúc càng gần, những cuộc sống hiện tại vẫn thoải mái lắm. So với ở Trung Hoa, nếp sống ở Malaya đã bớt gò bó đi nhiều. Phụ nữ gốc Hoa sinh ra ở đây đều không phải bó chân. Những dân tộc khác thấy tục bó chân thật kỳ quặc và xấu xí, nó khiến phụ nữ trở thành tàn tật, thậm chí còn không đủ sức để làm việc nhà. Người Hoa xuất hiện ở Malacca trước cả khi người Bồ Đào Nha đặt chân lên đây vào ba trăm năm trước, song những người gốc Hoa đầu tiên bôn ba sang xứ này làm ăn lại không hề mang theo phụ nữ. Vài người trong số họ lấy người Mã Lai, và sự pha trộn giữa hai dòng máu tạo nên tộc người Peranakan.
Về sau dân nhập cư đem theo phụ nữ già nua, đã ly hôn hoặc góa bụa từ quê nhà sang, vì ngoài những người này, chẳng ai bằng lòng lênh đênh trên chuyến đi dài lê thê hung hiểm. Thế nên ở đây chúng tôi sống khá thoáng, những cô gái chưa chồng con nhà gia giáo vẫn có thể đi dạo ngoài phố, tất nhiên là phải đi cùng người giám hộ. Dù cha dành niềm đam mê bất tận cho văn hóa Trung Hoa, nhưng thực tế, Đế quốc Anh mới là giai cấp thống trị ở Malacca. Họ đặt ra luật pháp và thể chế, thiết lập các cơ quan công quyền và mở trường dạy tiếng Anh cho người bản địa. Hầu hết nam thanh niên nơi đây đều mơ ước được trở thành viên chức nhà nước để phục vụ mẫu quốc.
Tôi thắc mắc điều gì đã xảy ra với anh chàng Lim Tian Ching yểu mệnh, liệu anh ta có từng mơ ước được làm viên chức như thế không, hay công việc ấy chỉ là hạng tép riu đối với một người thừa kế giàu có. Cha anh ta nổi danh vì sở hữu hàng loạt mỏ thiếc cùng rất nhiều đồn điền cao su, cà phê. Tôi cũng tự hỏi lí do khiến gia đình đó tiếp cận cha, vì tôi thực sự không hề quen biết đứa con xấu số của họ.
Suốt vài ngày tiếp theo, tôi tìm mọi cách để cha kể thêm về cuộc nói chuyện với nhà họ Lim, nhưng ông chẳng hé nửa ;ời, chỉ ẩn mình trong thư phòng, mà tôi dám chắc là để hút thuốc phiện. Cha có phần ngượng ngập, như thể hối hận vì đã kể điều đó với tôi. Vú cũng không để cha yên. Không có gan thể hiện ra mặt, vú bèn quanh quẩn trong nhà với cây phất trần, đập bên nọ phẩy bên kia, lẩm bẩm càu nhàu. Bất lực vì sự dồn ép của vú, cuối cùng cha chọn cách phủ một tờ báo lên mặt, giả vờ ngủ.
Mọi chuyện tiếp diễn như thế, làm tôi tưởng sự việc kia đã trôi qua. Thế nhưng vài ngày sau, chúng tôi nhận được tin từ nhà họ Lim. Đích thân Lim phu nhân có lời mời tôi đến chơi mạt chược.
“Ơ, cháu không biết chơi ạ.” Tôi buột miệng trước khi kịp ngăn mình lại.
Người hầu được cử sang mời mỉm cười nói rằng tôi vẫn có thể đến, ngồi xem cũng được. Mà quả thật, tôi cũng rất hào hứng muốn xem bên trong dinh thự nhà họ Lim ra sao. Mặc dù tỏ vẻ nhăn nhó, nhưng vú vẫn nhặng xị lên về trang phục và đầu tóc của tôi. Vú vốn thích can dự vào chuyện người khác, nên được chính tay bà nuôi nấng, e rằng tôi cũng nhiễm một phần tính cách ấy.
“Này, nếu đằng nào cũng phải đi thì chí ít đưng để họ coi thường mình!” Vú nói và lấy ra chiếc váy đẹp thứ nhì của tôi. Tôi có hai chiếc váy đẹp: một chiếc dệt bằng tơ mỏng màu tử đinh hương thêu hoa bìm bịp trên cổ và tay áo, một chiếc màu lục nhạt với họa tiết bươm bướm. Cả hai đều do mẹ để lại, đã lâu lắm rồi tôi không có quần áo mới. Bình thường tôi hay mặc những chếc xường xám thô dài, rộng rãi, hoặc samfoo (loại trang phục dành cho các cô gái lao động). Thế nên khi nào hai chiếc váy kia sờn rách, tôi sẽ tháo phần cổ và tay thêu họa tiết ra để đính vào chiếc khác.
“Nên chải kiểu tóc nào cho cô bây giờ nhỉ?” Vú băn khoăn, quên ráo rằng vừa nãy còn gay gắt phản đối cuộc viếng thăm. Tóc tôi thường tết thành hai bím gọn gàng, nhưng vào những dịp đặc biệt, vú sẽ bới cao tóc tôi và cài trâm lên. Những lúc ấy đầu tôi đau điếng vì vú sẽ siết chặt tay, đảm bảo không để sợi nào xổ ra ngoài. Bước lùi ra sau, vú ngắm nghía tác phẩm của mình, rồi cài thêm lên tóc tôi vài cây trâm vàng đính bươm bướm bằng ngọc. Sau đó, vú đeo vào cổ tôi năm sợi dây chuyền: hai sợi vàng, một sợi mặt đính ngọc hồng lựu, một sợi mặt đính ngọc trai nước ngọt (1), cuối cùng là một sợi xỏ qua miếng ngọc bội lớn. Tất cả đều là trang sức mẹ để lại. Tôi muốn gãy cổ đến nơi vì phải đeo nhiều như vậy, nhưng như thế vẫn chẳng là gì so với chỗ vòng vèo những người giàu có hay đeo. Phụ nữ chỉ có mấy món trang sức phòng thân, nên ngay cả những người nghèo nhất ở đây cũng mang vòng, nhẫn hay khuyên tai vàng như của để dành. Còn những người giàu có… Chà, tôi chờ xem Lim phu nhân ăn vận thế nào.
(1) Ngọc trai nước ngọt, nuôi ở hồ, sông. Kích thước viên ngọc từ rất nhỏ đến trung bình với đường kính vào khoảng 4-6mm. (Mọi chú thích trong đây đều là của dịch giả)
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.