
Chú Bé – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
II. GIA ĐÌNH
Tôi có hai bà dì, dì Rôdadi và dì Mariu. Người ta thường gọi dì Mariu là cô dù dì; tôi không hiểu tại sao, có lẽ vì dịu dàng âu yếm hơn. Lúc nào tôi cũng thấy dì cười cởi mở, để lộ hàm răng trắng và dịu hiền trên bộ mặt nâu: người dì gầy và khá duyên dáng, dì đúng là phụ nữ.
Dì Rôdali là chị, người đồ sộ, hơi gù lưng, có dáng một người hát ở nhà thờ, nom giống lão Jôsa, làm bánh mì rất hay nghêu ngao kinh chiều ngày chủ nhật và khi mọi người đã làm dấu thì lại bắt đầu hát thánh ca. Dì là đàn ông trong gia đình; chồng dì, chú Jăng của tôi không đáng kể: chú chỉ đành gãi cái mụn cóc đóng vai nốt ruồi trang điểm trên bộ mặt rầu rỉa, mệt mỏi, nhăn nhúm. – Từ đấy, tôi đã nhận xét thấy là nhiều nông dân có những bộ mặt như thế, láu cá, già nua, nhọn hoắt; trong người họ có pha cái máu kịch hát hay triều đinh một đêm hội hoặc một đêm hát nào đó đã lạc vào vựa lúa hoặc quán rượu, họ có mùi phường hát, mùi quyền quý hoặc mùi cựu tộc qua mùi chuồng lợn và mùi phân bò; vốn quắt queo do nguồn gốc của họ, họ vẫn quắt queo như thế dưới mặt trời nắng chói.
Còn chồng dì Mariu thì đúng là một người quê mùa! Một bác nông phu đẹp, tóc vàng, cao gần thước bảy, không có râu, nhưng lông lá óng ánh trên cổ tròn lẳn, mập mạp, hồng hào; da chú đỏ ối màu rơm, mắt xanh như hoa mua, và đôi môi đỏ chót như hoa mào gà; sơ-mi chú lúc nào cũng để phanh hở ngực, chú mặc chiếc gi-lê kẻ sọc vàng, và không lúc nào rời chiếc mũ có băng lụa tam tài. Tôi đã trông thấy những vị thần điền dã như thế trong các bức tranh phong cảnh.
Hai cô đàng bố.
Cô Mêli[9] bị câm, – ấy thế mà lại hay chuyện, rôm rả!
Mắt cô, trán, môi, tay chân, gân cốt, bắp thịt, thịt da, mọi thứ ở người cô đều động đậy, bép xép, hỏi chuyện, trả lời; cô dồn anh hàng loạt câu hỏi, cô đòi phải đáp lại; đồng tử mở to, tắt ngấm; má cô phồng lên, hóp lại, mũi nẩy nẩy! Cô sờ vào người anh ở chỗ này, chỗ nọ, thong thả, đột ngột, tư lự, cuồng cuồng, không có cách nào mà dứt ra được câu chuyện. Phải bắt chuyện với cô, phải ra hiệu đáp lại khi cô ra hiệu, dùng cử chỉ trả lời từng cử chỉ, phải có ứng đối, phải hóm hỉnh, lúc nhìn lên trời, lúc nhìn xuống hầm rượu, cố bắt lấy ý nghĩ của cô được chăng hay chớ, đầu hay đuôi cũng được, tóm lại, phải chú mục hoàn toàn chứ không như với những bà hay chuyện nói được, chỉ cần để tai nghe là đủ: không ai ba hoa lắm mồm bằng một người vừa câm vừa điếc.
Tội nghiệp cho cô, chẳng ai muốn lấy! Chắc chắn là như thế, và cô sống chật vật với số tiền kiếm được bằng lao động chân tay; thật ra cô không thiếu thốn cái gì, nhưng cô Amêli lại có tính làm đỏm!
Phải nghe tiếng cô khẽ rủ rỉ, nhìn cử chỉ của cô, theo dõi con mắt cô, lúc cô thử một kiểu tết tóc hoặc chiếc khăn quàng; cô biết cách trang điểm; cô biết cắm một bông hồng bên vành tai và biết chọn màu dải lụa ăn nhất với chiếc áo cánh, buộc gần chỗ quả tim của cô muốn nói thành lời…
Bà cô Anhét.
Người ta gọi bà là “bà mộ đạo”.
Có cả một giới gái già người ta gọi bằng tên đó.
“Mẹ ơi, bà mộ đạo nghĩa là gì?”
Mẹ tôi cố tìm một định nghĩa, nhưng tìm không ra; mẹ tôi nói về sự dâng bán cho Thánh Mẫu, những thề nguyện thơ ngây.
“Thơ ngây. Bà cô Anhét tôi tiêu biểu cho thơ ngây? Thơ ngây là thế!”
Bà đến bảy mươi tuổi rồi và chắc tóc bà đã bạc; tôi không biết có phải thế không mà cũng không ai biết được, vì bao giờ bà cũng đội cái mũ đen bịt đầu mỏng như sa, dính chịt vào sọ; chẳng hạn bà có chút râu hoa râm, chỗ này một túm lông, chỗ nọ một cụm tóc nhỏ loăn xoăn, và chỗ nào cũng có những mụn cóc to bằng quả dâu nom như đang được nấu chín trên mặt.
Nói cho đúng hơn, vì cái mũ đen bịt đầu, đầu bà cô tôi ở phía trên trông giống như củ khoai tây nướng cháy, và ở phía dưới giống như củ khoai tây nẩy mầm: sáng hôm nọ, tôi đã thấy bên dưới lò, một củ khoai tây phồng rộp, tím ngắt, trông giống bà cô Anhét tôi như hai giọt nước.
“Những thề nguyện thơ ngây”.
Mẹ tôi giải thích lúng túng quá, đến nỗi tôi sinh ra ngờ rằng mộ đạo là bẩn thỉu, rằng những người đó thiếu một cái gì, hoặc thừa một cái gì.
Mộ đạo?
Có bốn bà “mộ đạo” cùng ở với nhau – không phải tất cả đều có những mụn cóc đỏ rực trên màu da xám tro như bà cô Anhét có tính làm đỏm, nhưng tất cả đều có tí ria mép hoặc chút râu quai nón, một cái bướu thịt lùi xùi, và chiếc mũ bịt đầu không thể thiếu, một thứ cao dán đen xì!
Thỉnh thoảng người ta sai tôi tới chỗ các bà đó.
Các bà ở cuối một phố vắng, có cỏ mọc.
Bà cô Anhét là mẹ đỡ đầu của tôi, và bà rất yêu đứa con đỡ đầu của bà.
Bà muốn lập tôi làm cháu kế thừa, để lại mọi của cải của bà cho tôi – trừ chiếc mũ bịt đầu, tôi mong vậy.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.