Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

2. SPUTNIK

KHI TÔI 11 TUỔI thì Đội Trưởng về hưu và Bố lên tiếp quản vị trí của ông. Nhà của Đội Trưởng, một căn nhà lớn bằng gỗ có cấu trúc giống như chuồng gia súc và nằm gần nhà than nhất, trở thành nhà của chúng tôi. Tôi thích lần dọn nhà này, vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi không phải ở chung phòng với Jim nữa, anh ấy chưa bao giờ tỏ ra thích tôi hay muốn tôi ở quanh anh. Trong kí ức non nớt của tôi hiện lên rất rõ: anh luôn đổ lỗi cho sự xung đột căng thẳng giữa Bố và Mẹ lên đầu tôi. Có lẽ cốt lõi của sự thật cũng đúng với lời buộc tội của anh tôi. Tôi nghe Mẹ kể rằng Bố muốn con gái, nên khi tôi chào đời Bố đã hoàn toàn thất vọng và nói huỵch toẹt ra điều đó, và Mẹ đã trả đũa bằng cách đặt tên tôi theo tên của Bố: Homer Hadley Hickam Con. Tôi cũng chẳng biết sự việc trên có là nguyên nhân gây ra tất cả những cuộc cãi vã giữa họ về sau hay không, chỉ biết rằng sự bất mãn của họ đã để lại cho tôi một cái tên thật dài dòng và nặng nề. May thay rồi Mẹ đặt ngay cho tôi cái tên “Sunny” vì Mẹ bảo tôi là một đứa trẻ vui vẻ, hạnh phúc. Và từ đó mọi người đều gọi tôi với cái tên này, mặc dù cô giáo lớp 1 đổi thành một tên gọi nam tính hơn là “Sonny”.

Ông McDuff, thợ mộc của khu mỏ, đóng cho tôi một cái bàn và kệ sách đặt trong phòng mới của tôi, nơi tôi xếp đầy tiểu thuyết khoa học giả tưởng và trưng bày những mô hình máy bay. Từ đó tôi luôn có thể ngồi chơi vui vẻ hàng giờ liền trong căn phòng yêu dấu của mình.

Vào mùa thu năm 1957, sau 9 năm mài đũng quần tại trường Coalwood, tôi chuyển sang trường cấp 3 của quận mang tên Big Creek nằm bên kia núi và học hết lớp 12 ở đây. Ngoài việc phải dậy sớm để bắt kịp chuyến xe buýt đến trường vào lúc 6 giờ 30 phút sáng, còn lại tôi hoàn toàn yêu thích ngôi trường này. Ở đây tập hợp học sinh từ nhiều thị trấn nhỏ trong quận, và tôi bắt đầu làm quen với rất nhiều bạn mới, mặc dù vậy, nhóm bạn thân của tôi vẫn là những đứa từ Coalwood – Roy Lee, Sherman và O’Dell.

Có thể nói, cuộc đời tôi ở miền Tây Virginia được chia ra làm hai giai đoạn rõ rệt: trước và sau ngày 5 tháng 10 năm 1957. Sáng hôm đó Mẹ đánh thức tôi dậy sớm và hối thúc tôi nghe radio. “Gì vậy Mẹ?” Tôi làu bàu trong chăn ấm. Cao cao trên những ngọn núi, Coalwood là một nơi lạnh giá và ẩm ướt vào độ thu sang, và ắt hẳn tôi sẽ rất vui sướng nếu được vùi trong chăn thêm ít nhất vài giờ nữa giữa tiết trời như thế này.

“Lại đây nghe này,” Mẹ nói, giọng bà đầy vẻ thúc giục. Tôi hé mắt nhìn Mẹ từ dưới chăn. Ánh nhìn nghiêm nghị của Mẹ nói cho tôi biết rằng tốt hơn hết là làm theo lời bà một cách nhanh chóng.

Tôi vội mặc quần áo và chạy xuống bếp, sô-cô-la nóng và bánh mì phết bơ nóng hổi đã nằm sẵn trên quầy bếp. Chúng tôi chỉ bắt được đài WELC vào buổi sáng phát từ Welch. Thông thường, vào những lúc sớm như vậy, đài WELC phát một đĩa nhạc gồm những bài hát mà học sinh cấp 3 chúng tôi yêu cầu tặng cho nhau. Jim, học trên tôi một lớp và là một cầu thủ bóng bầu dục nổi tiếng, thường được những đứa con gái hâm mộ gửi tặng bài hát mỗi ngày. Nhưng bây giờ, thay vì những âm thanh Rock ‘n’ Roll sôi động, tôi chỉ nghe thấy một hồi tiếng “bíp bíp bíp” ngân dài. Sau đó người phát ngôn viên thông báo hiện tượng này bị gây ra bởi một vật thể gọi là Sputnik. Nó thuộc về người Nga và đang nằm trên không gian. Mẹ hết nhìn cái radio rồi nhìn tôi, hỏi: “Nó là cái quái gì thế, Sonny?”

Tôi biết chính xác nó là cái gì. Tất cả những cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và tạp chí của Bố mà tôi đã đọc qua giúp tôi trả lời một cách lưu loát: “Nó là vệ tinh không gian và chúng ta lẽ ra sẽ phóng một cái giống như vậy vào vũ trụ trong năm nay, con không ngờ rằng người Nga đã qua mặt chúng ta!”

Mẹ nhìn tôi qua miệng tách cà phê rồi hỏi: “Thế nó được dùng vào việc gì?”

“Nó di chuyển theo quỹ đạo xung quanh trái đất giống như mặt trăng ấy, nhưng gần hơn nhiều. Nó mang theo các thiết bị khoa học dùng đo đạc những số liệu như độ nóng, lạnh ngoài không gian. Vệ tinh của chúng ta cũng có nhiệm vụ tương tự như vậy, Mẹ ạ!”

“Vậy nó có bay qua Mỹ không con?”

Tôi trả lời mà không chắc chắn lắm: “Có lẽ là có đấy Mẹ!”

Mẹ lắc đầu: “Nếu nó bay qua đây, Bố con sẽ bực bội chết mất thôi!”

Tôi biết đó là sự thật. Một lời đùa cợt cay nghiệt đã nói rằng đảng viên đảng Cộng Hòa sẽ không bao giờ được phép có một hơi thở nào tại miền Tây Virginia, Bố tôi ghét cay ghét đắng những Cộng sản Nga chỉ sau các chính trị gia Mỹ. Đối với Bố, Franklin Delano Roosevelt là kẻ thù của Chúa, Harry S. Truman[6] là trợ tá kẻ thù của Chúa, và John L. Lewis, chủ tịch UMWA[7] chính là một tên ma vương. Tôi nghe Bố liệt kê vanh vách những sự bất tài của họ mỗi khi bác Ken – anh của Mẹ – đến thăm. Bác Ken là một đảng viên trung thành của đảng Dân Chủ như ông ngoại. Bác nói rằng ông ngoại thà rằng bầu cử cho con chó Dandy nhà tôi còn hơn là bỏ phiếu cho một tên đảng viên đảng Cộng Hòa nào. Bố nói cũng sẽ làm như vậy trước khi bỏ phiếu kín cho một đảng viên đảng Dân Chủ nào đó. Dandy nghiễm nhiên trở thành một chính trị gia nổi tiếng trong nhà tôi.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x