
Kẻ Tử Đạo Cuối Cùng – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
2. ĐỘT NHẬP CĂN HỘ CỦA NHÀ VĂN
Lê Ðạo leo bốn tầng lầu của khu tập thể và đứng thở dốc trước cửa căn phòng nhỏ bé của mình.
Khi cánh cửa phòng mở ra, anh giật mình khi nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc xoàng xĩnh, đầu đội chiếc mũ vải sờn rách đang ngồi im như tượng nơi chiếc ghế mây đặt cạnh bàn viết của mình. Anh ta không đứng dậy và cũng không chào chủ nhà, không nói một lời. Anh ta nhìn Lê Ðạo bằng đôi mắt mệt mỏi, buồn bã. Lê Ðạo hỏi:
– Anh làm gì ở đây?
– Tôi muốn gặp ông.
– Nhưng ai cho phép anh vào nhà tôi trong khi tôi đi vắng? Anh định giở trò gì thế?
– Ông đừng nổi nóng, người khách lạ nói, tôi không phải là kẻ trộm đâu.
– Thế anh vào nhà tôi để làm gì?
Người lạ lấy thuốc lá ra hút rồi đứng lên, đi đi lại lại trước mặt Lê Ðạo, hai ngón tay vàng khè kẹp điếu thuốc vung lên trong khoảng không.
– Ông xem xét lại đồ vật trong nhà đi. Tất cả còn nguyên vẹn. Nếu tôi là kẻ trộm thì tôi đã ra đi trước khi ông về.
– Nhà tôi cũng chẳng có gì để anh ăn trộm đâu, nhưng anh không được quyền vào nhà tôi một cách lén lút như thế.
Người lạ dừng trước tấm lịch, lật lên coi và nói:
– Tôi chẳng lén lút. Tôi đợi ông về mà.
– Nhưng lẽ ra anh phải đứng đợi tôi ngoài hành lang. Chìa khóa đâu anh mở cửa phòng tôi?
Người lạ thọc tay vào túi quần lấy ra chiếc chìa bằng đồng dài như cây bút bi đưa cho Lê Ðạo.
– Tôi tìm thấy nó trong chậu hoa ngoài hành lang.
Lê Ðạo cởi giày, ném mạnh xuống sàn:
– A, té ra anh đã theo dõi, rình rập tôi từ lâu rồi. Anh là ai? Và anh muốn gì?
Người lạ trở lại chiếc ghế mây lúc nãy.
– Ông yên tâm, tôi không phải là công an đâu.
– Có là công an tôi cũng chẳng sợ vì tôi sống trong sạch. Nhưng này, anh phải nói cho tôi biết anh là ai chứ. Tôi không có thói quen tiếp những người mà tôi không biết.
Người lạ không có vẻ gì là nao núng. Anh ta chậm rãi mở khóa kéo xách tay, lôi ra một cái phong bì, đưa cho Lê Ðạo. Nhà văn tiếp lấy mở ra, thấy bên trong có một tấm ảnh cỡ sáu chín.
– Ông nhận ra người trong ảnh chứ? Người lạ hỏi.
Lê Ðạo lặng thinh nhìn tấm ảnh rất lâu. Anh hỏi:
– Anh chụp lén hình tôi để làm gì?
– Ông đang ngồi buồn bã, ngồi một mình nơi ghế đá trong công viện vắng người. Ông đang nhớ, đang khóc thầm phải không?
Lê Ðạo đập bàn giận dữ.
– Chuyện đó không liên quan tới anh! Tôi nhớ ai mặc xác tôi. Anh có quyền gì?
Người lạ cười khô một tiếng, ngắm nghía cơn giận của chủ nhà một cách thích thú.
– Tôi là một nhà nhiếp ảnh tài tử, nhưng tôi rất thích săn những tấm ảnh nghệ thuật, nhất là những ảnh diễn tả nội tâm. Ông thấy nó có đẹp không? Ông có muốn xem nữa không. Có một bức tôi rất thích. Chụp hai người đứng trú mưa dưới một mái hiên trong một buổi sáng ảm đạm.
– Hai người nào?
– Một trong hai người là ông. Ông có muốn xem không?
– Anh cút đi. Chẳng xem xiếc gì cả. Tôi đang bận.
Lê Ðạo ném tấm ảnh lúc nãy trả lại cho chàng trai lạ mặt và thay quần áo. Người lạ lại nói:
– Tôi chưa đi được. Tôi còn nhiều chuyện muốn nói với ông.
– Nhưng tôi chẳng có chuyện gì để nói với anh cả. Anh đi đi!
Người lạ lại lôi từ trong xách tay ra một cây bút bi.
– Cây bút này của ông?
Lê Ðạo nhìn cây viết Parker có khắc tên mình. Ông nói:
– Dường như tôi đã bỏ quên nó ở đâu đó.
– Trong quán cà phê Hồng phải không?
– Có lẽ. Anh muốn tôi chuộc lại chớ gì?
– Tôi trả lại cho ông.
Và anh ta đặt cây bút trước mặt nhà văn.
– Cám ơn, Lê Ðạo nói, bây giờ thì anh có thể đi.
– Tôi sẽ đi. Nhưng xin hỏi ông câu này. Tối thứ bảy tuần rồi, lúc mười giờ ba mươi lăm phút ông có dắt chiếc xe PC đi ngang qua căn nhà số 324 đường Ðiện Biên Phủ phải không?
– Tôi không nhớ. Nhưng anh hỏi cung tôi đấy à?
– Sao ông lại không nhớ được. Ông không nhớ căn nhà ấy thì ai nhớ. Ông đã dắt xe đi rất chậm và nhìn lên cửa sổ, chỗ có ánh đèn. Ðúng không?
– Có thể lúc ấy xe tôi bị chết máy.
– Không chết máy. Bằng chứng là sau đó, khi đi qua khỏi căn nhà một đoạn thì ông lại lên xe và chạy đi.
Nhà văn bắt đầu thấy mệt mỏi vì cái con người lì lợm quái đản này. Anh lên giường nằm và nhắm mắt lại. Nhưng bên tai ông cái giọng hỏi cung lạnh lùng ấy lại vang lên:
– Sáng thứ năm tức là ngày hôm qua lúc chín giờ kém năm phút ông có mặt trong chợ Bến Thành. Ðầu tiên ông mua một cái kẹp tóc bằng đồi mồi giá một ngàn đồng, sau đó ông mua một bàn chải đánh răng hiệu Colgate giá hai trăm và cuối cùng ông đến cửa hàng quần áo mua một chiếc áo pull có vẽ hình một con chim ruồi giá bốn ngàn phải không?
Nhà văn vẫn nhắm mắt, rồi anh xoay người úp mặt vào gối, lấy tay bịt cả hai tai lại. Tuy vậy cái giọng lạnh lùng kia vẫn vang lên:
– Lúc chín giờ sáng ngày…
– Thôi, thôi! Nhà văn vùng dậy. La lớn. Rồi bỗng nhiên lòng anh chợt nguội lạnh, dửng dưng như không có chuyện gì, như những điều nãy giờ diễn ra chỉ là một trò đùa dai.
Nhà văn đến bên cạnh chàng trai, vỗ vai anh ta và nói:
– Thôi, dẹp những chuyện ấy đi nhé. Ðể tôi pha cà phê cho bạn uống. Tôi có cà phê chồn ngon tuyệt vời.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.