Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Ông có ba niềm say mê, toán học, thiên văn học và đi câu cá thu trên các bãi cá ở Terre-Neuve. Đến nỗi vì những lý do khác hẳn các lý do của mẹ, ông cũng gần như giam mình hàng ngày trong văn phòng, dí mũi vào các cuốn sách bác học, sức khỏe của ông kém vì ông bị hơi ngạt trong chiến tranh năm 1914. Cứ mỗi sáng, ông lại nhổ vào cái la- va-bô. Tôi không nhớ đã được chơi đùa với ông. Tôi vừa biết nói thì ông dạy tôi đếm. Tại bàn ăn, ông đặt ra cho tôi những câu toán đố miệng mà tôi phải trả lời ngay. Đó là những sự trao đổi duy nhất giữa chúng tôi. May mà tôi cũng có năng khiếu. Khi tôi đặc biệt giỏi, ông gọi tôi là con chuột bé nhỏ của ông. Nhiều năm sau này, trên giường bệnh ông lại gọi tôi là con chuột bé nhỏ. Tôi đã nghẹn ngào. Trước con người mà tôi không hiểu mấy, một ý nghĩ tuyệt vọng thôi thúc tôi: Tại sao ông chưa bao giờ kể cho tôi nghe về cuộc chiến tranh năm 1914, những chiến hào bùn lầy, cái đói, cái rét, những xác chết thối rữa, khí ngạt? Tại sao tôi không biết tí gì về tất cả những cái đó? Vì không thể cầm tay ông, tôi đã thầm thì qua nước mắt, bảy nghìn tám trăm chín mươi lăm cộng với chín nghìn hai trăm mười bảy. Ông đã không còn trả lời được nữa rồi. Trong những áo quần mà bệnh viện đã trả lại cho tôi, tôi tìm thấy cái áo bằng ca-sơ-mia màu xám vấy máu của ông. Tôi đã giặt nó. Những vết máu không sạch, và tôi cứ thế mặc cho đến khi ống tay bị sờn. Tuy nhiên không phải bao giờ ông cũng nói bằng những con số.

Mùa hè chúng tôi đi nghỉ ở Fécamp. Tôi rất nóng lòng chờ đợi ngày ra đi. Tôi thích Fécamp. Ý nghĩ về Fécamp giúp tôi chịu đựng qua năm. Ông chất đồ lên chiếc xe Citroen 15 theo lệnh của bà. Tôi trèo lên sau xe với mẹ, chân đặt lên các gói đồ, cái giỏ đựng bữa ăn ngoài trời trên đầu gối. Chúng tôi dừng lại Rouen, ở đó bà mua hai cái đĩa cho bộ đồ ăn của tôi. Sau đó chiếc xe chạy qua đồng bằng về phía biển, nó rung lên dưới những hành trang chất lên nóc xe. Ông đặt mua báo L’Echo fécampois và do đó ông biết giờ nước triều lên xuống. Ông dự đoán mực nước theo thời gian của chuyến đi. Tôi đã nói rồi mà, khi đến nơi, ông hoan hỉ nói – và cái niềm vui này cho ông sức mạnh cần thiết để vượt qua những thử thách to lớn của công việc tháo dỡ đồ đạc và sắp xếp chỗ nghỉ. Ở Fécamp có thể nói rằng chúng tôi đã sẵn sàng cho một cuộc sống khác.

Hàng năm ông bà tôi thuê ngôi nhà gạch đỏ đứng ở ngay đầu con đường nhà Đoan, chạy về phía vách đá. Một hàng hiên giống như một cái lồng thủy tinh gắn vào mặt tiền làm dịu đi vẻ khắc khổ. Từ những cửa kính, ta chỉ nhìn thấy biển và bầu trời với những con mòng biển quay cuồng. Phía sau là một mảnh vườn nhỏ. Mẹ và tôi ngủ ở tầng hai, hai buồng đối diện nhau. Tôi được phép để hai cửa hé mở. Tôi nằm trên giường hai mắt chăm chú nhìn vào khe hở. Như thế tôi cảm thấy trái tim tôi bay đến với mẹ. Tôi thầm gọi tên mẹ, tôi ru mẹ ngủ, tôi canh giấc ngủ của mẹ. Người ta có thể nghĩ rằng tôi yêu mẹ tôi. Ngay cả điều đó, tôi cũng không dám chắc. Tôi chỉ thích được chiều chuộng thôi.

Và rồi ở Fécamp mẹ lại khác tính đi. Chúng tôi qua những buổi chiều dài trên bãi biển hoặc ở chân vách đá khi nước triều cho phép. Mẹ bảo tôi: “Đi tắm đi con”. Rồi tôi chạy lại với biển, tôi trẹo chân trên đá cuội, rồi tôi nhào người vào nước lạnh, lóe mắt vì mặt trời, người nhẹ lâng lâng, trái tim say sưa vì lòng biết ơn đối với mẹ, mẹ đã ngỏ lời với tôi. Chúng tôi lượn trong bến cảng và đọc tên những còn tàu. Chúng tôi đi đến tận ngọn hải đăng, giữa gió lộng. Mẹ thích gió. Mẹ đứng đó cho gió tung váy áo, cho gió làm xổ tóc, mắt nhìn chăm chú ngoài khơi mặc cho đám bụi nước bay vào mắt. Có một cái gì đó hút chúng tôi trong cái chân trời trống rỗng này mà chúng tôi nhìn chằm chằm như thể chúng tôi đợi chờ trông thấy ở đó xuất hiện một dấu hiệu.

Hàng ngày ông đến văn phòng của bến trưởng nói chuyện với những người đánh cá thu ở đảo Terre-Neuve đã từng làm việc trên các bãi cá thời còn thuyền buồm. Tôi thích đi theo ông. Những thủy thủ này không có kẻ thù nào khác ngoài nỗi buồn phiền và chứng hư khớp, họ làm sống lại trong ông một cuộc sống đầy kinh hãi, bão táp kinh khủng, những bàn chân rét cóng, những vết thương bị muối gặm nhấm, những hình phạt vô nhân đạo, những món canh tồi tệ và bệnh scorbut. Ông tôi mơ như thế đó. Rồi, tay cầm cuốn sổ, ông đến gặp bến trưởng, hỏi ông ta về vị trí tàu thuyền, ở đằng kia, trên những bãi cá ở Terre-Neuve, về thời tiết, về lượng cá đánh bắt, nghe một cách thành kính những cuộc liên lạc radio, và đắm chìm trong suy ngẫm trước những tấm bản đồ đính đầy ghim. Ở nhà, ông đổ tội cho cái nhiệt kế và cái phong vũ biểu mà ông dùng để thông báo cho chúng tôi những số liệu tại bàn ăn.

 

 

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x