Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

2. NGƯỜI LÍNH GIÀ ĐƠN ĐỘC

Có lần một trận bão đã đến, nó khều nhẹ căn nhà lá của đại úy Quỳnh. Cột kèo chỏng gọng, vách lá đổ nát, xù lên như lông gà. Tôi ở Sài Gòn quyên góp được ít tiền đem xuống cho bạn. Chòm xóm đến, dựng căn nhà dậy.

Đó là căn nhà tôi vừa bước vào.

Nhưng trong nhà không có ai cả. Bếp núc lạnh tanh. Phía sau có mấy bụi chuối, mấy cây mía và đám bạc hà. Nơi bờ ao có một cô gái đang ngồi với con chó nhỏ. Con chó không sủa. Thấy khách nó chạy lại mừng, ngoắc đuôi. Nhưng cô gái không quan tâm đến khách. Một cô bé chừng hai mươi tuổi, đen thui, ốm nhách.

Nó không chào tôi nên tôi cũng chẳng nói gì. Tôi ngồi xuống coi nó làm ốc. Những con ốc bươu bị chặt đít lấy ruột ra, ném vô cái thau.

– Nhiều quá. Ăn gì hết.

– Cho vịt ăn.

– Người không ăn được sao?

– Ăn được.

– Má cháu đâu?

– Chết.

– Ba đâu?

– Không biết.

– Ông Quỳnh đâu?

– Đi đánh cờ.

Tôi thấy cô gái này thật khó gần nên đổi giọng dịu nhẹ:

– Cháu này, năm ngoái ở đây có bão, nhà này sập, bác có xuống đây, sao không thấy cháu?

– Ở Cần Thơ.

– Làm gì ở Cần Thơ?

Không trả lời. Từ đó, câm luôn. Mặt vẫn bình thản. Không có vẻ giận, nhưng không nói chuyện nữa. Cho tới khi đại úy Quỳnh về. Chúng tôi ngồi trên bộ ván.

Cô gái nhóm lửa, pha trà sau bếp.

– Con nhỏ nào vậy? Tôi hỏi.

Quỳnh có vẻ do dự. Rồi nói:

– Nó tên Trúc, con gái của Trần Vũ.

– Vậy sao? Lúc nãy tao hỏi “ba đâu?” nó nói “không biết.”

– Thực ra là nó biết.

– Hôm nay tao có nhiều tin tức về Trần Vũ.

Quỳnh rất mừng, nhưng anh ra dấu bảo tôi đợi, rồi đi ra phía sau.

Lúc anh bước vào thì Trúc đi theo. Nó chào tôi, hơi lúng túng và ngồi xuống võng.

Tôi đem câu chuyện giám đốc Thu kể về cái chết của Trần Vũ, thuật lại.

Buổi trưa lặng im. Những giọt nước mắt của cô gái rơi trong sự im lặng ấy. Tôi nhìn thấy một khuôn mặt đen, gầy nhưng thật đẹp. Có lẽ mẹ của Trúc cũng đẹp như vậy. Có lẽ người đàn bà ấy sợ con chết trên biển nên đã ra đi một mình. Và đã tan hòa vào biển cả mênh mông từ lâu lắm rồi.

Sau câu chuyện, Trúc cư xử với tôi rất dịu dàng mặc dù vẫn ít lời.

– Con muốn đi tìm mộ.

– Chỗ ba con chết, bác có thể biết, nhưng mộ thì không.

– Còn bác Thu?

– Có thể biết, nhưng bây giờ vùng căn cứ ấy khác xưa nhiều lắm. Mà chắc cũng phải đi một chuyến.

– Con cũng đi.

Trúc lấy vạt áo lau nước mắt.

Cất bức thư vào trong túi.

°

Xế chiều Trúc rủ tôi bơi xuồng đi lùa vịt về. Hồi ở trong chiến khu tôi cũng có chèo xuồng nên phụ cô gái một tay. Xuồng đi ngược nước, chậm và êm ái. Cây hai bên sông rợp mát, cò trắng đậu lác đác trên ngọn cây thấp.

Trúc cho xuồng vượt qua đàn vịt, dừng lại trên đầu dòng, cầm ngang cây sào. Lũ vịt kêu cạc cạc, thả lững lờ trắng cả mặt sông. Trúc đứng trên xuồng dùng sào lùa vịt. Tôi thì chèo. Đàn vịt trôi theo đám lục bình. Nắng phai trên những đợt sóng mỏng, tản mạn, lặng lẽ.

Tôi hỏi:

– Con lên Sài Gòn, bỏ đàn vịt sao?

– Con muốn tìm một tương lai. Vì tương lai không có ở cái làng Vị Thủy khỉ ho cò gáy này.

°

Tối đó tôi hỏi đại úy Quỳnh:

– Ở đây không có tương lai sao không về quê?

– Vì một món nợ máu.

– Một thằng hiền khô như mày mà cũng có nợ máu sao?

– Đúng ra là vì một trận đánh. Việt cộng biết danh tao vì trận đánh đó. Một cuộc mở đường máu nổi tiếng tàn khốc.

– Tao chưa từng nghe ai nói.

– Vì lúc đó mày ở trong R còn trận đánh ấy xảy ra ở Bình Định. Tao bị các đồng chí của mày bao vây ngay đêm giao thừa. Tụi nó chừng một đại đội, nhưng đủ quân số. Còn đại đội của tao chỉ có tao, một thằng trung sĩ giữ kho đạn và chín thằng lính. Mày thử tưởng tượng cả đại đội chỉ còn 11 thằng. Số còn lại đều trốn về nhà ăn Tết.

Quét đèn pha qua một lượt, thấy vi-xi nằm đen kịt, trang bị B40, AK 47. Tụi lính của tao run lập cập. Có đứa khóc mếu máo:

“Đại úy ơi, phen này chắc chết hết.”

Tao cũng có hơn gì nó. Nghĩ, đù má, tại sao mình lại lâm vào tình cảnh này. Trong số những thằng vi-xi đang vây ngoài kia chắc chắn cũng có những đứa từng là bạn cùng lớp với mình. Ai đã đặt tao vào cái thế quyết tử, cái thế một mất một còn này?

Nhưng lúc đó không có thời gian dành cho những câu hỏi như vậy. Súng đã nổ. Tiếng AK 47 chưa bao giờ ghê rợn đến như vậy. Nó đanh, khô và lạnh. Bao cát tung tóe. Đạn B40 trùm lửa lên các nóc hầm.

Tao gọi thằng trung sĩ giữ kho đạn lại. Nó hỏi:

“Tính sao? Đại úy!”

“Gọi hết cả chín thằng lại đây.”

“Chỉ còn bảy.”

Tao đã ra lệnh. Đù má, tao không còn cách nào khác ngoài một cái lệnh tàn khốc:

“Đem hết tất cả các thùng lựu đạn ra đây. Mỗi đứa ôm một thùng. Ném súng đi. Chỉ “chơi” lựu đạn thôi. Tao đi đầu. Trung sĩ Trọng khóa đuôi. Bảy thằng tụi bay ở giữa. Cự ly 4 mét. Ném lựu đạn ra hai bên. Mở đường máu.”

 

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x