
Những Miền Linh Dị – Hàn Quốc – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
2
Chắc là nhờ mấy năm qua tích được ít nhiều phúc thiện, nên con tàu kia không phải là tàu cướp biển, cũng không phải là tàu buôn lậu, nhưng vẫn khiến chúng tôi phải bất ngờ. Khi những thuyền viên chèo xuồng cứu hộ tiến lên trên đảo, nếu không nghe thấy họ nói câu “seubnida”, tôi cứ ngỡ đã gặp được đồng hương đến từ quê nhà.
Và thế là, chúng tôi đã được đưa lên một con tàu Hàn Quốc.
Vừa lên tàu, viên thuyền phó đã cấp tập đưa chúng tôi vào phòng khám, tiến hành kiểm tra tổng quát toàn thân, tiêm liền mấy mũi. Sau đó, thuyền trưởng cũng tới hỏi han, Nguyệt Bính phản xạ rất nhanh, giải thích là “đoàn thám hiểm đại dương gặp phải bão lớn, bị lật tàu, dạt vào đảo hoang”. Ông thuyền trưởng có vẻ không tin cho lắm, nhưng chắc thấy bộ dạng chúng tôi kiểu gì cũng không giống cướp biển, nên nghiêm nghị nói: “Theo công ước tìm kiếm và cứu nạn hàng hải quốc tế, chúng tôi có nghĩa vụ cứu trợ người gặp nạn trên biển như các anh, và cung cấp các dịch vụ cần thiết như khám chữa bệnh, ăn uống… Nhưng trong vùng biển quốc tế, không thuộc chủ quyền của quốc gia nào, thì tàu của nước nào sẽ được tính là lãnh thổ của nước ấy. Nếu người được cứu hộ có hành vi nguy hiểm, sẽ được coi là phần tử khủng bố đe doạ đến an ninh quốc gia, thuyền trưởng có quyền tống giam đối tượng, sau khi theo tàu về nước, sẽ giao cho chính quyền địa phương xử lý.”
Ông ta tuôn ra một tràng toàn những lời lẽ đao to búa lớn, tôi và Nguyệt Bính càng nghe càng ngơ ngác, không ngờ được cứu rồi mà vẫn nhiêu khê đến vậy, chỉ biết tự nhủ, thôi ở trên tàu cứ dĩ hoà vi quý, lỡ gặp ai không vừa mắt cũng chớ có tuỳ tiện cãi vã, cẩn thận ảnh hưởng đến quan hệ hai nước thì không phải chuyện đùa. Chúng tôi tươi cười cảm ơn thuyền trưởng. Nhưng trước khi trở ra, thuyền trưởng lại mỉm cười nói: “Người cần phải cảm ơn không phải là tôi đâu.”
Tuy một năm qua chúng tôi vẫn sống khoẻ, chẳng thiếu thốn gì, nhưng nhân viên y tế vẫn theo dõi rất kỹ lưỡng, mắt không rời màn hình máy móc. Tôi cũng không tiện nói gì, nằm một lúc, bỗng thấy buồn ngủ ríu mắt, rồi thiếp đi.
Đến khi tỉnh dậy, nhìn qua ô cửa sổ, thấy bên ngoài nắng chiếu rực rỡ, y tá không biết đã đi đâu. Nhìn sang Nguyệt Bính, trông nó cứ như đã thức trắng cả đêm, mắt đỏ sọng đang nhìn ngược lên trần, mặt mũi thẫn thờ.
Đúng lúc ấy, thuyền trưởng dẫn một nhóm người bước vào phòng khám: “Các anh may mắn lắm đấy. Công ty truyền thông và giải trí JK nổi tiếng nhất Hàn Quốc tổ chức chương trình trải nghiệm Ấn Độ Dương kéo dài nửa tháng cho các sinh viên ưu tú tuyển chọn trong cả nước. Trong số họ, sẽ lựa chọn ra những người giàu tố chất ngôi sao nhất để ký hợp đồng đào tạo, sau đó đưa vào làng giải trí. Một cô sinh viên khi dùng kính viễn vọng ngắm biển đã phát hiện ra các anh. Cô ấy mới là người mà các anh phải cảm ơn.” Thuyền trưởng chỉ về phía một cô gái đang đứng ngoài cửa.
Tôi vội vã xuống giường, cùng Nguyệt Bính cúi chào, cảm ơn rối rít.
Kim Hyun Joo cao khoảng mét sáu, hơi mũm mĩm, mắt một mí, bên sống mũi lấm tấm vài nốt tàn nhang, cằm hơi vểnh, không có nét nào giống với những người đẹp Hàn Quốc thường xuất hiện trên truyền hình. Nghe nói sinh viên Hàn Quốc bất kể nam nữ, việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học chính là phẫu thuật chỉnh hình. Không chừng hai năm sau gặp lại, cô ấy đã lột xác thành hot girl rồi cũng nên.
Kim Hyun Joo tỏ ra ngượng nghịu, lặp lại câu “không cần cảm ơn” bằng tiếng Anh vài lần rồi đi luôn, có vẻ cô ấy là người thật thà. Thái độ của thuyền trưởng cũng ôn hoà hơn hẳn hôm qua: “Tôi đã liên lạc với máy bay cứu hộ, chắc ngày mai họ sẽ tới, đưa các anh về Hàn Quốc. Đại sứ quán Trung Quốc sẽ thẩm tra lý lịch và phụ trách đưa các anh về nước.”
Tôi mừng thầm trong bụng. May mà lúc sang Ấn Độ, Nguyệt Bính đã nhanh trí dùng chứng minh thư giả, nếu không thì chúng tôi rắc rối to.
Thuyền trưởng dặn thuyền viên sắp xếp phòng ở, chỉ vị trí phòng ăn cho chúng tôi, rồi thuận miệng lẩm bẩm: “Mấy hôm nay không biết có kẻ biến thái nào cứ lén vào nhà tắm lấy trộm đồ lót của nữ sinh, tôi phải đi kiểm tra xem thế nào mới được.”
Tôi định hỏi thăm, nhưng thấy có vẻ bất tiện nên lại thôi. Trước khi đi, thuyền trưởng nói với tôi: “Nếu thấy mệt, các anh có thể đến phòng khám kiểm tra bất cứ lúc nào.” Tôi hơi lấy làm lạ, nhưng rồi lại quên bẵng.
Vào phòng, hai thằng tôi nói dăm ba câu chuyện phiếm, chủ đề loanh quanh chuyện đời, Okawa Yuji, Tsukino, Kuroba, pháo đài cổ Bhangarh Fort và tên của chúng tôi. Khi mới tới đảo hoang, hầu như ngày nào chúng tôi cũng nói những chuyện này, về sau, khi từ bỏ hi vọng trở về, không thằng nào đá động đến nữa. Hôm nay bất ngờ được cứu, những đề tài này tự nhiên lại quay về cho chúng tôi bàn luận rôm rả.
Bàn bạc cả buổi sáng cũng chẳng lần ra manh mối gì, tôi sực nhớ tới câu nói của thuyền trưởng. Nguyệt Bính cũng chịu không hiểu ông ta có ý gì. Lâu lắm không được đắp chăn nằm ngủ trên giường đệm tử tế, chúng tôi khoan khoái khác nào lên thiên đường. Sắp đến bữa trưa nhưng bụng không thấy đói, tôi lại đánh một giấc ngon lành. Đến bữa tối Nguyệt Bính lay mãi, tôi mới bò dậy, loạng choạng rời khỏi phòng tới nhà ăn.
Trong nhà ăn toàn là sinh viên. Họ đang trò chuyện vui vẻ. Có mấy bạn trẻ trông rất nổi rất ngầu, chắc là ứng viên được công ty JK lựa chọn. Câu chuyện của họ, tất nhiên, chỉ xoay quanh các chủ đề phim ảnh, ngôi sao.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.