
Danh Gia Cổ Vật 4: Minh Nhãn Mai Hoa – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Manh mối trong tranh sơn dầu
Câu chuyện Quỷ Cốc Tử xuống núi là thế này.
Chuyện này bắt nguồn từ bình thoại thời Nguyên* Xuân Thu hậu tập – Nhạc Nghị lập mưu làm Tề mất nước: Nước Tề và nước Yên đánh nhau, nước Tề cử Tôn Tẫn cầm quân, dọc đường thế như chẻ tre, đánh cho tướng nước Yên là Nhạc Nghị thua tơi tả. Nhạc Nghị không biết làm sao, bèn vời thầy mình là Hoàng Bá Dương giúp bày trận, vây khốn Tôn Tẫn. Đại phu Đông Tề là Tô Đại đích thân đến núi Vân Mộng, vời thầy của Tôn Tẫn là Quỷ Cốc Tử ra tay giúp đỡ. Bấy giờ Quỷ Cốc Tử mới đi xe xuống núi cứu học trò.
Đồ gốm trước thời Nguyên ít khi thấy trang trí bằng điển tích lịch sử. Bình thoại tạp kịch* rất phổ biến trong dân gian vào thời Nguyên, rất nhiều nhân vật lịch sử từ đó mà bắt đầu đi vào lòng người, các tác phẩm cùng loại hình cũng ngày một nhiều lên.
Trước kia tôi từng nghe Dược Bất Nhiên nói, vẽ tích cổ là khó nhất trong số các hình thức trang trí đồ gốm sứ. Ví như hoa văn bát bảo, hạc tròn, sen chung gốc, ly uốn mình v.v… đều có khuôn mẫu cố định, không cần động não nhiều. Dù là tranh nhân vật kiểu hai cụ ngắm trăng, năm chàng thi đỗ, bầy trẻ nô đùa… đều có mẫu sẵn, chỉ việc vẽ theo. Riêng những tích lịch sử là cái nào biết cái nấy, Văn vương tìm người hiền bố cục một kiểu, ba lần ghé lều tranh lại bố cục kiểu khác, không thể trùng lặp. Thử thách đặt ra với người vẽ là phải nắm vững từng chi tiết về nhân vật và đồ vật, đồng thời phải xây dựng được bố cục tổng thể, thậm chí còn cần phát huy trí tưởng tượng nữa.
Khó nhất là họ không phải tác nghiệp trên giấy, mà là trên đồ gốm sứ. Sứ thanh hoa thuộc dạng vẽ dưới men, chỉ cần hơi sơ sẩy, để vấy ra mấy giọt men, hoặc chỗ nào đó tráng men quá dày, sau khi nung bị biến dạng thì cả bức tranh sẽ hỏng hết.
Thế nên những chai lọ vẽ hình nhân vật lưu truyền đến ngày nay đều là hàng tinh tuyển, nếu được thợ khéo vẽ giá không dưới trăm nghìn tệ. Lão Từ làm một loạt hàng giả thế này, hẳn là định đánh một mẻ lớn đây.
Bàn về giám định đồ gốm, tôi chỉ thuộc dạng võ vẽ vỡ lòng. Trông qua mười mấy chiếc chóe sứ “Quỷ Cốc Tử xuống núi” này cũng chẳng thấy sơ hở lồ lộ, nếu lấy một chiếc ra bảo tôi xem, có lẽ khả năng phân biệt thật giả chỉ 50-50, chẳng khác gì đoán mò.
Dược Bất Thị tuy xuất thân Huyền môn, nhưng không hoạt động trong ngành này, e rằng kiến thức chuyên môn còn chẳng bằng tôi.
Anh ta cau mày như vậy, hẳn là vì một nguyên nhân khác.
Tôi huých Dược Bất Thị, “Rốt cuộc là sao?” Dược Bất Thị không đáp, chỉ xoa cằm nhìn chằm chằm mấy chóe sứ thanh hoa nọ, gần như dán mắt vào. Chừng hai phút sau, anh ta đi tới trước một chiếc chóe, giơ tay sờ, sau đó vòng ra đằng sau, nhìn phía bên kia, chẳng mấy chốc đã quay lại, ngồi xuống, ghé mắt nhìn gần.
Không biết đầu đuôi còn tưởng anh ta là chuyên gia có thâm niên ấy chứ.
Cảnh sát đảo qua mấy lần, giục rằng chỗ này sắp bị phong tỏa, những người không liên quan phải mau chóng rời đi.
Dược Bất Thị đứng dậy, mặt sầm sì như vừa ngâm vào acid nitric. Anh ta hỏi có ai có máy ảnh không nhỉ, tôi nói trong những tình huống này thường có pháp y ở hiện trường, họ lúc nào cũng mang máy ảnh. Đoạn tôi chạy đi tìm chủ nhiệm Khang, nhờ ông ta làm trung gian cuối cùng cũng mượn được một chiếc máy ảnh.
Dược Bất Thị cầm máy ảnh tanh tách chụp mười mấy cái chóe một chập, sau đó trả lại máy cho tôi, rút trong túi ra một xấp đô la: “Cậu giao riêng cho tay pháp y kia, nhờ anh ta rửa ra rồi đưa thẳng cho chúng ta, không được sao lại, cũng không được cho người khác xem.”
Tôi cảm thấy mình đã thành chân chạy vặt của Dược Bất Thị, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh ta, hẳn đã có phát hiện lớn, tôi đành răm rắp nghe theo.
Dặn dò tay pháp y xong, chúng tôi cũng chẳng còn việc gì ở đây nữa. Sau khi cảnh sát lấy khẩu cung, chúng tôi quay về nhà khách. Chủ nhiệm Khang cũng đi theo, hết sức ân cần. Một phần ông ta lo bị tôi kéo vào vụ bắt cóc, phần nữa là sợ Dược Bất Thị rút lại ý định đầu tư thì khó ăn nói với cấp trên. Tôi và Dược Bất Thị cũng không tỏ rõ thái độ, cứ lập lờ nước đôi nhử ông ta.
Dược Bất Thị rõ ràng đang trĩu nặng tâm sự, sau khi về nhà khách, anh ta chẳng chuyện trò gì với tôi mà giam mình trong phòng, liên tục gọi điện thoại. Tuy tôi lấy làm nghi ngại, nhưng cũng chẳng biết làm sao.
Tôi và Dược Bất Thị vốn không lấy gì làm thân thiết, chỉ hợp tác vì thù hận. Tay này thực ra khá giống Lưu Nhất Minh, có mười chỉ nói một, nếu không muốn nói thì có gặng hỏi mấy cũng vô ích, còn nếu đã muốn nói có bịt miệng anh ta lại cũng chẳng ngăn nổi. Tôi đành gác lại không nghĩ nữa, đi tắm nước nóng rồi gọi điện cho Yên Yên hỏi thăm bệnh tình ông nội cô.
Yên Yên nói ông Vũ đã hồi phục kha khá, nhờ quanh năm tập võ nên thể chất vốn đã tốt, giờ có thể xuống giường đi lại được rồi. Cô hỏi tôi đang làm gì, tôi ngập ngừng giây lát rồi đáp rằng đang theo đoàn làm phim tài liệu về văn vật.
Yên Yên chẳng chút nghi ngờ, chỉ dặn dò vài câu, nhắc tôi chú ý an toàn. Tôi hỏi thăm ông Vũ có tiết lộ tin tức gì không, Yên Yên lặng thinh giây lát rồi hỏi, “Anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện Lão Triều Phụng phải không?”
Trực giác của phụ nữ tinh thật. Tôi cười đáp, ấy là thù lớn của anh, sao mà quên được, có điều giờ anh chỉ một thân một mình, cũng chẳng làm được gì nhiều.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.