
Vòng Tròn Đá Thiêng – Tập 2 – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
25
Phù thủy không được phép sống
Những bờ vai xám xịt trong bóng tối tách ra trước mặt tôi. Khuỷu tay tôi va vào gỗ tê rần khi tôi bị đây thô bạo qua ngưỡng cửa và ngã chúi vào một đám sinh vật sống không rõ hình dáng, đen sì, hôi thối và đang quằn quại. Tôi vùng vẫy hét lên, cố gắng tránh xa vô số bàn chân nhỏ xíu đang quờ quạo và cú tấn công của thứ gì đó lớn hơn nhắm vào đùi tôi.
Cuối cùng tôi cũng lăn người đi được, nhưng chỉ chừng nửa mét đã va phải một bức tường đất khiến cho một màn bụi đất ào ào rắc xuống đầu. Tôi nép sát vào tường, cố gắng kìm nén hơi thở hốn hển để lắng nghe thứ bị mắc kẹt cùng tôi trong cái hố bốc mùi này. Cho dù là gì/ nó khá to lớn và đang thở khào khào, nhưng không phải là tiếng gầm gừ. Một con lợn chăng?
“Ai đấy?” Một giọng nói vang lên từ bức màn đen ảm đạm, tuy có vẻ sợ hãi nhưng vẫn cất cao một cách cứng cỏi. “Claire, là cô phải không?”
“Geilie!” Tôi thở hổn hển và dò dẫm tiến về phía cô ta, rồi chạm vào hai bàn tay cô ta cũng đang quờ quạng tìm tôi. Chúng tôi ôm chặt nhau, khẽ đu đưa qua lại trong bóng tối âm u.
“Ngoài chúng ta ra, trong này còn có thứ gì khác không?” Tôi hỏi, thận trọng liếc quanh. Ngay cả khi mắt đã quen với bóng tối, tôi cũng chẳng nhìn thấy gì nhiều. Ở trên cao có những vệt ánh sáng nhạt nhòa lọt vào, nhưng ở dưới này, bóng tối u ám dâng lên đến tận vai; khuôn mặt Geilie ngang bằng và chỉ cách mặt tôi có chục phân, nhưng tôi vẫn không thể nhìn rõ.
Cô ta cười, hơi run rẫy. “Vài con chuột, tôi nghĩ vậy, và những loài có hại khác nữa. Và một thứ mùi đủ làm một con chồn sương ngất xỉu.”
“Tôi cũng đã ngửi thấy. Chúng ta đang ở nơi quái quỷ nào vậy?”
“Hố giam trộm. Lùi lại đi!”
Một tiếng ken két vang lên và một tia sáng bất ngờ rọi vào từ phía trên đầu. Tôi áp mình vào tường, vừa kịp lúc tránh một cơn mưa bùn và những thứ bẩn thỉu khác trút xuống qua một khe hở nhỏ trên mái nhà tù của chúng tôi. Theo sau dòng lũ lớn ấy là một tiếng tõm nhẹ. Geilie cúi xuống nhặt thứ gì đó ở dưới sàn. Khe hở bên trên vẫn chưa khép lại, và tôi có thể nhìn thấy thứ cô ta cầm là một ổ bánh nhỏ, chua lòm và dính đủ loại rác rến. Cô ta rón rén phủi nó bằng một nếp gấp ở váy.
“Bữa tối đây,” cô ta nói. “Cô đói không?”
•••
Khe hở ở bên trên vẫn còn đó và trống không, ngoại trừ thi thoảng có một vật bị người đi qua ném vào. Mưa phùn hắt xuống, kèm theo một cơn gió buốt thấu xương. Trong hố lạnh lẽo, ẩm thấp và tồi tàn hết mức, thích hợp vơi những kẻ bất lương mà cái hố này sẽ giam cầm: những kẻ trộm cắp, lang thang, ăn nói báng bổ, ngoại tình… Và bị tình nghi là phù thủy.
Geilie và tôi nép vào nhau, áp sát một bức tường để lấy hơi ấm. Chúng tôi không nói gì nhiều vì cũng chẳng biết phải nói gì, cả hai đều chẳng thể làm gì để giúp mình, ngoài việc kiên nhẫn giữ tự chủ.
Khe hở bên trên dần trở nên tối hơn khi màn đêm buông xuống, rồi nhòa vào màu đen xung quanh.
•••
“Chị nghĩ họ định nhốt chúng ta ở đây bao lâu?”
Geilie nhúc nhích, duỗi thẳng hai chân để khối ánh sáng hình chữ nhật từ bên trên chiếu xuống lớp vải lanh kẻ sọc của cô ta. Ban đầu bộ váy của cô ta có màu hồng tươi và trắng tinh, giờ thì đã trở nên khá nhếch nhác.
“Không lâu lắm đâu,” cô ta nói. “Họ đang đợi các thẩm tra viên của giáo hội. Tháng trước, Arthur đã thư từ qua lại với bên giáo hội để sắp xếp việc này vào tuần thứ hai của tháng Mười. Họ sẽ có mặt ở đây bất cứ lúc nào.”
Cô ta xoa hai tay vào nhau cho ấm rồi đặt chúng lên hai đầu gối trong vuông ánh nắng nhỏ bé.
“Nói tôi nghe về các thẩm tra viên đi,” tôi nói. “Chính xác thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Tôi không thể nói chính xác. Tôi chưa bao giờ chứng kiến một cuộc xét xử phù thủy, nhưng đương nhiên là tôi đã nghe về nó.” Cô ta ngừng lại trong một thoáng, ngẫm nghĩ. “Mấy người này chỉ định đến để phân xử vài vụ tranh chấp về đất đai và sẽ không chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc xét xử phù thủy. Vì thế ít nhất họ sẽ không đem theo một người đâm thử phù thủy.”
“Một cái gì cơ?”
“Phù thủy không thể cảm nhận sự đau đớn,” Geilie giải thích. “Họ cũng không chảy máu khi bị đâm.” Người đâm thử phù thủy, được trang bị một loạt các dụng cụ như kim, lưỡi trích và những vật có mũi nhọn khác, được giao phó trọng trách kiểm tra tình trạng đó. Tôi mơ hồ nhớ lại bài viết về vấn đề này từ những cuốn sách của Frank, nhưng cứ nghĩ nó phổ biến ở thế kỷ mười bảy chứ không phải là thế kỷ này. Tuy nhiên, tôi mỉa mai nghĩ, Cranesmuir không phải là một cái nôi văn minh.
“Vậy thì thật tệ,” tôi nói, dù hơi chùn mình trước ý nghĩ bị đâm đi đâm lại. “Chúng ta có thể dễ dàng vượt qua thử thách. Chí ít tôi cũng có thể vượt qua,” tôi chua cay nói thêm. “Tôi cho là họ sẽ thấy nước đá chảy ra từ người chị chứ không phải là máu khi họ đâm thử.”
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.