
Thế Giới Trẻ Em – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 2
Không ai biết chính xác tuổi của cậu bé chứ chưa nói đến ngày sinh. Nhưng cũng chẳng sao, điều tệ hại hơn là chính nó và không một người nào khác biết tên họ thật của nó. Thật ra thì nó cũng đã vào “trại”, tại đây nó được đặt tên mới, nhưng cái tên đó chẳng ăn nhập gì và như vẫn thường thấy trong các trường công, bọn trẻ hay gọi nhau theo biệt danh. Khi người ta hỏi: “Cháu tên gì?”, nó đáp bằng tiếng Chechnya “Kant[7]”. Đứng cạnh nó là một cô bé đồng hương lớn tuổi hơn, liền dịch sang tiếng Nga là: Cậu bé. Vậy là nó mang tên Cậu bé.
Nếu bảo rằng Cậu bé không có tuổi thơ thì không hoàn toàn chính xác. Vấn đề là ở chỗ, thời gian đầu cậu có một tuổi thơ hạnh phúc và no ấm.
Cha cậu, một cảnh sát trẻ, là một người miền núi rất yêu con. Vào thời kỳ đầu của cuộc chiến, lương của những người làm công tác bảo vệ luật pháp ngày càng ít đi, song anh vẫn tìm mọi cách để đảm bảo cuộc sống gia đình. Anh có thể làm bất cứ việc gì trong khả năng của mình cho cậu con trai duy nhất, toàn bộ thời gian rảnh rỗi anh đều dành cho cậu, cứ như anh đã biết trước, mình không còn nhiều thời gian nữa.
Vào cuối năm 1994, cuộc chiến ở Chechnya bước vào thời kỳ ác liệt nhất. Nhiều người biết lo xa đã tìm cách chạy khỏi thành phố Grozny. Cha của Cậu bé, mặc dù chỉ là chuẩn úy chứ chưa phải là sĩ quan, vẫn phải tuân theo mệnh lệnh của người chỉ huy đã bỏ chạy để đảm nhiệm công việc trưởng công an quận ở thủ đô nước cộng hòa.
Rõ ràng anh là một người có trách nhiệm và can đảm. Ít ra thì anh cũng tận tụy phục vụ với hết khả năng của mình cho đến khi trụ sở công an quận bị trúng mấy quả rocket, anh mới chịu rời bỏ cương vị của mình sau khi đã thu dọn hết tài liệu quan trọng và can đảm mang về nhà.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, ngay giữa trung tâm thành phố Grozny, cách tòa nhà dinh tổng thống hai bước chân đã nổ ra trận đánh ác liệt nhất. Chỉ đến tận lúc ấy, cha của Cậu bé mới hiểu ra rằng, lực lượng quân đội Nga tiến vào Chechnya không phải để lập lại trật tự theo hiến pháp mà là để kéo dài cuộc chiến. Giờ đây anh chỉ còn một nghĩa vụ: Cứu gia đình mình.
Vào những ngày cuối tháng Chạp băng giá, trong lúc các cỗ đại bác nghỉ xả hơi vào lúc sáng sớm, anh đặt vợ con vào chiếc ô tô cũ của mình, nhưng mới chỉ kịp chạy lên cầu băng qua sông Sunzha thì rơi vào một lưới lửa súng máy. Chiếc xe bị bắn thủng lỗ chỗ như cái rây bột, chết máy khựng lại, và may sao, không ai bị thương. Mọi người nhảy ra khỏi xe giữa những loạt súng máy vẫn còn tiếp tục vang lên. Và khi đó, để bảo vệ gia đình mình, lần đầu tiên trong đời, cha Cậu bé phải dùng đến vũ khí được trang bị – anh nã hai loạt tiểu liên về phía kẻ thù xa lạ nào đó.
Anh không dám chạy tiếp ra khỏi thành phố. Ôm chặt con trai vào lòng, bám theo sát vợ, đoàn người vội quay về nhà. Nơi đây là trung tâm của mọi sự kiện. Hầu như toàn bộ cư dân ở khu trung tâm thành phố Grozny đã rời khỏi thủ đô, chỉ còn lại một số gia đình người Nga, đa số là hưu trí – họ chẳng biết đi đâu, và cũng chẳng để làm gì.
Gần một tháng trời, vài chục hộ dân trong tòa nhà “Thế giới trẻ em” phải chui rúc dưới tầng hầm, sẵn sàng chờ đợi mọi điều có thể xảy ra.
Đó không còn là cuộc sống nữa mà là một cơn ác mộng khủng khiếp. Dưới những trận ném bom không ngớt, tất cả các công trình xây dựng từ trước cuộc chiến rung lên bần bật, sẵn sàng đổ ụp xuống bất cứ lúc nào, chôn sống tất cả mọi người.
Trong một cái ngách dưới tầng hầm, mọi người cố gắng bố trí một chiếc bếp – đó cũng là chỗ ngủ của cả nhà, cố giữ không để Cậu bé ra khỏi đó, cậu là niềm hy vọng và hạnh phúc của họ. Lương thực thực phẩm rất ít, món thứ nhất bao giờ cũng dành cho cậu, nhưng khổ nhất chính là nước sinh hoạt. Đêm nào cha cậu cũng cùng với một ông lão phải thực hiện những chuyến đi vô cùng mạo hiểm ra sông Sunzha lấy nước. Dòng nước đục ngầu không chỉ bốc mùi thuốc súng mà còn mùi gì đó rất lạ như mùi máu, nhưng mọi người vẫn phải uống, phải dự trữ và tiết kiệm từng giọt.
Khoảng thời gian gần một tháng ấy kéo dài tưởng như bất tận, thậm chí nước cũng không đủ để rửa sạch đôi tay. Còn Cậu bé, nhờ lời khuyên của các ông già, được tắm hai lần, nhưng không như lệ thường mà là với một nghi lễ trang trọng, được tất cả mọi người vui vẻ hưởng ứng. Thực chất đó là cuộc đấu tranh vì sự sống!
Vào những ngày cuối tháng Giêng năm 1995, những tiếng nổ ở trung tâm thành phố Grozny gần như dứt hẳn, giống như trận cuồng phong đã chuyển đi nơi khác. Sau đó, các vụ bắn nhau cũng giảm, không gian trở nên yên ắng đến mức đáng sợ. Hai ba ngày liền, người ta có cảm giác như đang sống dưới mồ, thậm chí không dám ra sông nữa. Tuy nhiên, cái đói và cái khát còn mạnh hơn cả nỗi sợ. Người ta bắt đầu lần mò ra sông, hai ba lần trong đêm, sau đó cả ban ngày nữa.
Rồi tiếp theo, một vài bà già cũng can đảm ló mặt ra dưới ánh sáng ban ngày của Thượng đế toàn năng. Họ không nhận ra thành phố quê hương mình nữa: Tất cả chỉ còn là những đống đổ nát và rác rưởi, khắp nơi đầy xác chết, chuột cống và chó hoang, đâu đó khói đen vẫn còn bốc lên.
Nhưng ơn Chúa, tuyết đã bắt đầu rơi dày, như muốn che đậy tất cả những điều khủng khiếp ấy lại.
Hai ngày liền, trung tâm thành phố vắng hoe, chỉ thỉnh thoảng từng đoàn xe thiết giáp chậm chạp chạy trên các đại lộ như đang duyệt binh.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.