Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau bản quyền thuộc về tác giả & nhà xuất bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế

Chương 6

(Trần Uẩn Ngọc nghĩ: phải làm sao để tướng ngủ bớt xấu đây)

Ý của Ngô thái hậu chính là như vậy.

Theo bà, đàn ông khi gặp được mỹ nữ thì nhất định sẽ động lòng. Lúc bà còn trẻ, còn chưa vào cung, thì bà chỉ vừa lộ diện đã được các công tử để ý, còn có người ngày hôm sau đã vội vàng đến cửa cầu hôn, có điều dung mạo của bà quá xinh đẹp nên tất nhiên là phải vào cung. Năm đó hoàng thượng cũng là người tuấn tú vô song như tiên nhân hạ phàm, mọi người đều nói họ xứng đôi vừa lứa. Do vậy khi chọn vợ cho Kỳ Huy, bà cũng phải tìm người có dung mạo tương xứng, như thế mới có thể sinh được hoàng tôn giống như trong tưởng tượng của bà.

Ai ngờ, Kỳ Huy lại không động phòng, mà còn không phải do thân thể có vấn đề, vậy rốt cuộc là tại sao?

Thấy thái hậu nôn nóng, Trương thái y vuốt chòm râu dưới cằm, an ủi: “Hoàng thượng vốn từ khi ra đời đã hay đau ốm, trong máu lại có độc, thể trạng mỗi người một khác, cho nên chuyện chăn gối có thể hay không, vi thần không biết được.”

“Vậy chuyện kia phải làm thế nào mới được?” Ngô thái hậu nhíu chặt mày .

“Nương nương không cần lo lắng, cũng đừng thúc ép hoàng thượng.” Trương thái y khuyên nhủ: “Chuyện này quả thật không gấp được, nhất là đối với đàn ông, càng bức bách chỉ sợ càng bất lực.”

Ngô thái hậu thở dài, dặn dò Trương thái y: “Nếu ngươi đã tới thì xem cổ tay bị thương của hoàng hậu rồi kê cho nàng thuốc bôi đi.”

Trương thái y lĩnh mệnh.

Sau khi Trương thái y lui xuống, Ngô thái hậu gọi Trần Uẩn Ngọc tới ngồi bên cạnh, dỗ dành: “A Ngọc, gần đây thân thể của hoàng thượng khó chịu, chứ không phải không thích con, con hãy nhẫn nại chờ hoàng thượng khỏi bệnh nhé.” Bà còn không quên khen nàng: “Con xinh đẹp như vậy, ai mà không thích chứ? Phải không? Tuyệt đối đừng chán nản thất vọng.”

Những lời dụ dỗ trẻ con này, Trần Uẩn Ngọc làm sao có thể tin tưởng, mọi người bên ngoài đều nói hoàng thượng không thể sống lâu, thì làm sao khỏi bệnh được chứ? Có điều đã phải truyền thái y, thái hậu cũng bảo nàng phải nhẫn nại, vậy chắc chắn Kỳ Huy sẽ không đụng vào nàng, nhất thời nàng vui mừng trong lòng, gật đầu một cái.

Ngô thái hậu nhìn vào mắt nàng, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật ngốc, hoàng cung sâu như biển, nếu đàn ông không muốn chạm vào nàng thì còn gì vui thú. Có điều như thế này cũng tốt, nếu nếm trải vị ngọt quá sớm thì sống trong chốn thâm cung tịch mịch này, có ai dám chắc nàng sẽ không có ý niệm khác. Bà cười cười: “Buổi trưa con muốn ăn món gì thì cứ cho người đi nói với ngự thiện phòng nhé.” Lại phái hai cung nhân theo nàng trở về: “Từ nay về sau, hãy để Vân Trúc và Vân Mai hầu hạ con, trong cung có chỗ nào không hiểu thì hỏi họ cũng được.”

“Dạ, mẫu hậu.” Trần Uẩn Ngọc ngoan ngoãn vâng lời rồi cáo lui ra về.

Dõi theo bóng lưng thướt tha kia, Ngô thái hậu nhìn thế nào cũng thấy thích, đáng tiếc con trai mình lại không có phúc hưởng thụ, bà lau khóe mắt: “Chẳng trách trước đây khi ta muốn chọn vợ cho Huy nhi, nó lại không muốn, hóa ra là có nỗi niềm khó nói, đều do ta vội vã muốn ôm hoàng tôn, khiến nó phải chịu khổ rồi.” Đối mặt với một mỹ nhân như vậy mà chỉ có thể nhìn, vậy không phải là một loại hành hạ sao?

Thang ma ma cúi thấp đầu, không biết nên nói gì cho phải, một lúc sau mới lên tiếng: “Nương nương, trước tiên người hãy chờ thêm một thời gian, hoàng thượng chưa bao giờ tiếp xúc với con gái nên chắc chưa quen thôi.”

Ngô thái hậu chán nản: “Chỉ có thể như vậy.”

Đêm qua Duyên Phúc cung rất yên tĩnh, tấm vải trắng phủ trên giường vẫn trắng tinh, thái hậu lại mời Trương thái y tới, trong cung bao nhiêu cặp mắt, lại thêm hàng trăm cái miệng, khó tránh khỏi sinh ra nhiều ý tưởng. Lúc này trong một căn phòng chứa rượu có mấy tiểu hoàng môn đang xì xào bàn tán.

“Ta nghe nói, bọn họ nhất định là không có gì, nếu không hoàng hậu còn có thể giữ được trong sạch sao?”

“Cái gì, ngươi nhìn thấy tấm vải kia?”

“Ta không nhìn thấy, nhưng có người thấy được, hắn nói hôm qua trong Duyên Phúc không cho gọi nước, cho nên ai cũng đoán được được thôi? Thằng nhóc con Trường Thanh kia nhát gan không dám nói ra, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn là đã biết hắn đang nghĩ gì rồi… Các ngươi nghĩ xem, nương nương xinh đẹp thế nào, các ngươi đã thấy rồi đúng không? Lúc người tới, ánh mắt của những cấm quân kia như muốn lòi ra luôn, nếu hoàng thượng có năng lực thì có thể không làm gì sao?”

“Cũng chưa chắc đâu, cho dù là như vậy thì hoàng hậu…”

Hắn còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cửa bị đá mạnh, một dáng người cao lớn đi ra, lạnh lùng nói: “Muốn mất đầu sao, hoàng hậu nương nương là người các ngươi có thể bàn luận à?”

Mấy tiểu hoàng môn thấy người đến là thống lĩnh cấm quân Tưởng Thiệu Đình, sợ hãi đến nỗi vội vàng quỳ xuống đất. Kỳ Huy vừa ra đời thì tiên đế bị bệnh mà qua đời, thái hậu nương nương buông rèm chấp chính, trọng dụng ngoại thích, trong cung này có thể qua mặt hoàng đế, nhưng người thuộc phe thái hậu thì không ai dám đắc tội, mấy tiểu hoàng môn luôn miệng cầu xin tha thứ.

“Cút ra ngoài cho ta!” Tưởng Thiệu Đình dùng sức đá vào người một tiểu hoàng môn.

Mấy người còn lại sợ chết khiếp, xô đẩy nhau bỏ chạy.

Tưởng Thiệu Đình vẫn chưa hả giận, lại đá một đá gãy cái bàn.

Nhìn mảnh vụn đầy đất, hắn cởi túi rượu bên hông xuống uống một hớp, hôm qua Trần Uẩn Ngọc xuất giá, hắn lại phải mở đường cho nàng, trơ mắt nhìn nàng vào động phòng, lúc ấy hắn tức đến không ngủ được, trốn ở phòng rượu này uống cả đêm, không ngờ vừa tỉnh lại đã nghe thấy những lời này.

Kỳ Huy thế mà lại không chạm vào nàng sao? Tưởng Thiệu Đình nheo mắt, nở một nụ cười châm biếm, như thế còn là đàn ông sao? Nếu là hắn, hắn nhất định ôm Trần Uẩn Ngọc vào lòng thương yêu một trận, nghĩ đến ánh mắt của nàng, đôi môi của nàng, cả gương mặt xinh đẹp yêu kiều như hoa kia, cả người hắn liền nóng bừng, miệng lưỡi khô đắng, nên giờ bầu rượu lên uống hết sạch.

______________

Trần Uẩn Ngọc trở lại Duyên Phúc cung, không lâu sau thì Trương thái y sai người đưa thuốc tới, Vân Mai lấy thuốc bôi cho nàng, cảm giác lành lạnh khiến nàng lập tức thấy thoải mái hơn.

“Nương nương muốn ăn gì, nô tỳ sẽ đi ngự thiện phòng dặn họ làm.”

“Ăn bây giờ có phải quá sớm không?” Trần Uẩn Ngọc hỏi.

“Thức ăn trong cung cầu kỳ phức tạp, nên phải mất rất nhiều thời gian ạ.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x