Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Làm Phi

Chương 2: Túi Gấm

Lấy lại bình tĩnh, nhìn nàng ngồi xuống đề bút, hắn trở lại ngồi xuống bên giường. Nhìn nàng viết mấy chữ lên tờ giấy thứ nhất, rồi lại thay đổi tờ tiếp theo, cứ liên tiếp như thế viết rất nhiều trang.

Gác bút xuống, tự xem qua một lượt, Lan Vi xếp lại ngay ngắn các trang giấy. Chồng thành một xấp nho nhỏ cầm trong tay rồi tiến lên, cúi người, quỳ xuống đất, đưa tay trình tờ giấy thứ nhất lên.

Hoắc Kỳ cầm lên xem, vừa mở ra thấy trên đó viết một câu: “Thần thiếp có việc muốn nhờ.”

Hắn gật đầu: “Chuyện gì?”

Lời còn chưa dứt, tờ giấy thứ hai đã trình lên trước mặt hắn, nhận lấy mở ra: “Thần thiếp muốn trở về nhà thăm viếng.”

Hắn không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút không thoải mái nói: “Ngươi mới vừa vào cung hai tháng, mà đã muốn về nhà thăm viếng?”

Lan Vi cười khổ, trình lên tờ giấy thứ ba, tờ giấy này viết nhiều hơn chút, Hoắc Kỳ đọc tiếp: “Thần thiếp khăng khăng vào cung, chọc cho phụ thân tức giận, đã không chịu nhận thần thiếp là nữ nhi. Sắp đến sinh thần phụ thân nên thần thiếp muốn cầu xin phụ thân tha thứ.”

Hoắc Kỳ suy nghĩ, sinh thần đại tướng quân Tịch Viên hình như là nửa tháng sau. Cho nên… Nàng khổ cầu hai tháng là vì muốn cùng phụ thân giải trừ khúc mắc, muốn tẫn* hiếu?

*tẫn: làm trọn chức trách, bổn phận

Ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, hắn nhìn không ra có phần dối trá nào, vẫn là bộ dáng bình tĩnh như trước. Nàng quỳ trên mặt đất, váy áo trắng trong càng khiến người cảm thấy tất cả những gì nơi nàng đều là sự thật…

Hoắc Kỳ cười nhạt, nhìn nét chữ trâm hoa nhỏ nhắn xinh đẹp trên trang giấy, châm chước: “Muốn cầu Đại tướng quân tha thứ cho nên ngươi cầu kiến liên tục hai tháng, ngày hôm qua còn ở chỗ Đỗ Sung Hoa gây náo khiến cho bị phạt thương thân? Trẫm thật muốn hỏi một chút, nếu ngươi thật sự hiếu thuận, cần gì phải ngỗ nghịch với phụ thân ngươi. Cố ý khăng khăng muốn tiến cung? Ai cũng nói Việt Liêu Vương đối đãi với ngươi rất tốt, ngươi bị câm, hắn cũng chưa từng ghét bỏ, ngươi gả cho hắn làm chính phi, không tốt hay sao?”

Tờ giấy thứ tư trình lên, trên mặt giấy chỉ viết một chữ: “Sợ”.

“Sợ?” Hoắc Kỳ tăng ngữ điệu, rõ ràng có chút nghi ngờ, đoán trong chớp mắt rồi hỏi lại “Sợ hắn ghét bỏ ngươi, ngày sau đối đãi với ngươi không tốt?”

Tịch Lan Vi nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thật không chỉ là sợ, nàng biết rõ nếu nàng gả qua, không bao lâu nữa những sự việc đó sẽ xảy ra.

Hoắc Kỳ chỉ cảm thấy tâm tư nàng thật ra có chút sâu xa, lại hỏi: “Làm chính phi thì sợ, vào cung ngược lại không sợ? Ngươi không sợ trẫm bạc đãi ngươi sao?”

Lời nói này của hắn có chút trào phúng, hắn đã bạc đãi nàng hai tháng nay rồi.

Tờ giấy thứ năm được dâng lên, giải thích rất rõ ràng: “Làm chính phi của Việt Liêu Vương, cần phải chấp chưởng sự vụ trong vương phủ, ngoài ra còn phải cùng hắn tham dự yến hội. Thần thiếp không thể mở miệng nói, khó tránh khỏi sơ hở, nếu dự tiệc thì càng làm mất thể diện Việt Liêu Vương. Ngày rộng tháng dài, nhất định sẽ nảy sinh hiềm khích. Ngược lại vào cung làm phi, cung tần rất nhiều, trong cung không cần thần thiếp xử lý cung vụ, những cung yến long trọng cũng không cần thần thiếp phải ứng đối. Nếu không thấy thánh nhan, cũng sẽ không để bệ hạ tăng thêm phần chán ghét, chỉ cần một phân vị, coi như còn có thể an ổn sống cả đời.”

Hoắc Kỳ xem hết tờ giấy, trong lòng có chút phức tạp, lại cảm thấy nàng nói cũng rất có đạo lý. Gả cho Việt Liêu Vương sẽ như thế nào, thì tạm thời không đề cập tới, nhưng nếu nói ở trong cung… Tuy hắn cảm thấy nàng lả lơi ong bướm, không thích nàng, nhưng vậy thì chỉ là không đến gặp nàng. Cũng không nghĩ tới ban chết cho nàng hay phế bỏ nàng, dù có chán ghét hơn nữa cũng sẽ không thể làm gì.

Thả tờ giấy xuống chỗ bên cạnh mấy tờ giấy trước, hoàng đế liếc nàng, trong mắt có mấy phần tàn khốc: “Giải thích này coi như ổn. Có điều, ngươi đã viết xong hết, đây là do ngươi đã cân nhắc rõ ràng và biết trẫm sẽ hỏi cái gì sao?”

Phỏng đoán quân tâm. Tịch Lan Vi trong lòng khẽ run, lại trình lên một trang giấy lên.

Hắn nhìn nàng rồi liếc mắt một cái sang tờ giấy, trên tờ giấy viết: “Thần thiếp tự biết phỏng đoán thánh ý là một tội lớn, nhưng cầu xin bệ hạ chấp nhận lời khẩn cầu của thần thiếp trước rồi hãy trị tội.”

Hoắc Kỳ bị nàng làm cho có chút ngây ra. Tâm tư thấu đáo đến mức đoán chuẩn từng câu của hắn, lại hoàn toàn không để bụng việc hắn phạt nàng như thế nào. Hắn cười nhạt rồi lạnh lùng hỏi: “Ngươi chắc chắn trẫm sẽ không phế ngươi?”

Tịch Lan Vi gật đầu, biểu tình có chút mất tự nhiên mà thừa nhận. Xác thật là nàng ỷ vào hắn sẽ không phế bỏ nàng, không vì điều gì khác, cũng không phải bởi vì phụ thân nàng là Đại tướng quân. Mà là biết xưa nay hắn luôn rất kính trọng phụ thân nàng.

“Trẫm sẽ không phế ngươi.” Hoắc Kỳ cười nhạt, đồng ý với ý tưởng của nàng, lại nói, “Nhưng không phải sẽ không phạt ngươi.”

Đôi tay Tịch Lan Vi đặt ở trên đầu gối khẽ run lên, ngước mắt nhìn phía hắn chờ hắn nói xong.

Tầm mắt Hoắc Kỳ ngưng lại, ngưng đến ý cười trên mặt đã phát lạnh, nói ra một câu không mang theo cảm xúc gì. “Phạt năm mươi trượng, nếu ngươi chịu được sẽ cho ngươi đi gặp phụ thân ngươi”.

Nhìn thấy đáy mắt nàng hơi có chút kinh hoảng, không còn bình tĩnh như khi đoán được hết suy nghĩ của hắn như vừa rồi. Khóe mắt Hoắc Kỳ thoáng qua một điểm cười khi thực hiện được ý đồ, rồi hắn lại nhanh chóng ngạc nhiên mà cười nhạo chính mình. Sao mình lại hơn thua với nàng? Bởi vì nàng đoán trúng tâm tư của hắn cho nên mới không vui sao?

Nhưng cũng không giống như là không vui…

Tuy nhiên lời nói đã ra khỏi miệng, không bằng từ từ xem nàng phản ứng thế nào. Tịch Lan Vi cắn chặt môi, giống như đang phân vân xem muốn tiếp tục thỉnh cầu này hay không. Một lát sau nàng dập đầu một cái, đứng dậy đi về bên cạnh bàn, đề bút viết tiếp.

Hắn thấy nàng viết xong, đặt bút xuống rồi nghiêm túc đọc qua trước một lần, sau đó mới cầm lấy dâng đến trước mặt hắn. Lúc này nàng không hạ bái nữa mà chỉ nhún gối phúc thân một cái, trình giấy lên cho hắn. Hoắc Kỳ tùy tiện tiếp nhận, nét chữ vẫn ngay ngắn như cũ, không hề lộ ra nét kinh hoảng vừa rồi.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x