
Biên Niên Sử Chrestomanci 1 – Quý Nhân Phù Trợ – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Đó là một ngày đầu thu rực rỡ, với mọi thứ trên đời đều xanh và vàng; nóng và yên lặng. Không có một sinh linh nào quanh đó, và không một âm thanh nhỏ bé nào, ngoài trừ duy nhất tiếng bước chân lạo xạo của Cat và Janet khi chúng bước vội qua khu vườn chính.
Đi được nửa đường tới vườn cây ăn trái, Janet nhận xét:
“Nếu như khu vườn mình muốn tới trông giống như phần lâu đài đổ nát, thì hiện giờ tụi mình đang dời xa nó.”
Cat có thể thề rằng chúng đã hướng thẳng đến khu vườn ấy, nhưng, điều khá chắc chắn là khi nó dừng lại và nhìn quanh những bức tường cao cũ kỹ ngập nắng đã ở ngay phía sau chúng. Trong khi đó, Cat nghĩ hoài và không thể nhớ ra ngày xưa của mình và Gwendolen đã tới đó bằng cách nào.
Hai đứa bèn quay trở lại và đi tới bức tường cao.
Nhưng tới nơi, chúng lại chỉ thấy một bức tường dài và thấp của vườn cây ăn trái. Không có cổng nào để vào đó, trong khi khu vườn cấm lại đang ở phía sau khu vườn này.
Hai đứa bèn đi dọc bức tường của vườn cây ăn trái, đến cánh cổng gần nhất. Ngay tức khắc, chúng lọt vào vườn hoa hồng, còn bức tường nát ngập nắng thì một lần nữa đã ở lại phía sau chúng, lừng lững phía bên trên vườn cây ăn trái.
“Chắc đây là một đạo bùa để ngăn người ta vào trong khu vườn cấm, đúng không?”
Janet nói khi chúng lại hì hục đi qua vườn cây ăn trái nữa.
“Em nghĩ chắc là vậy,” Cat nói.
Và một lần nữa hai đứa lại rơi vào khu vườn chính, với bức tường đổ nát ngập nắng của khu vườn cấm vẫn ở phía sau chúng.
“Cứ kiểu này thì có khi họ đi lễ về tụi mình vẫn chưa lần ra khu vườn cấm,” Janet lo lắng nói.
“Mình chỉ nhìn nó me mé và không tiến thẳng đến nó thử coi sao,” Cat đề nghị.
Chúng làm như thế, bước chênh chếch về phía hướng khu vườn cấm mà không nhìn thẳng vào nó. Khu vườn có vẻ giữ cự ly với chúng. Rồi bất thình lình, chẳng hiểu bằng cách nào mà chúng đã ra tới được phía sau vườn cây ăn trái, và bước vào một lối đi ngược dốc, có tường rào. Ở tuốt cùng trên cao của lối đi dốc là lừng lững bức tường cao cũ kỹ, với những bậc thang phủ đầy những cây thục quỳ và những bông hoa mõm chó rực đỏ, phả hơi ấm lên hai khuôn mặt lo lắng của Cat và Janet từ khối đá chênh vênh. Không đứa nào dám nhìn thẳng vào bức tường đổ nát cao ngút, mặc dù chúng vẫn hối hả chạy lên lối đi dốc. Khi hai đứa đến nơi thì bức tường vẫn ở nguyên đó, và cả chiếc thang đầy cỏ dại cũng thế.
Leo thang là cả một sự tra tấn thần kinh. Hai đứa phải trèo lên một chiều cao bằng gấp đôi căn nhà, nép mình vào những phiến đá nóng ran của bờ tường, trong khi mé bên trên kia lại là một bờ vực thẳng đứng. Những bậc thang cũ kỹ và lổn nhổn đến phát sợ và cứ mỗi lúc mỗi nóng hơn. Gần đến cuối, Cat phải giữ cho cái đầu của nó luôn luôn hướng lên những ngọn cây lơ lửng bên trên bờ tường nát, bởi lẽ bất cứ nơi nào khác cũng làm nó chóng mặt. Từ đây, Cat có thể nhìn thấy tòa lâu đài ở xa xa, với nhiều góc độ mà nó không ngờ. Và nó ngờ rằng bức tường đổ nát mà nó đang đứng đây hình như đang di chuyển.
Trên đỉnh bức tường có một khe hẹp, trông không có vẻ gì là một lối ra vào. Cat và Janet đu người chui vào đó, có vẻ bí mật và tội lỗi, và nhận thấy nền đất ở ngay phía sau khe mòn bị láng, như thể đã có người chui qua chui lại cái lối này từ hàng nhiều thế kỷ qua.
Có những cái cây lớn, âm u, mọc san sát nhau. Thật là dễ chịu đến tuyệt vời. Lối đi mòn láng ngoằn ngoèo dưới chân chúng. Janet và Cat rón rén đi theo lối đi đó. Khi chúng bước đi, những thân cây to cũng như chuyển động theo, tách ra những khoảng cách khác nhau, hệt như khi chúng đi giữa đồng cỏ và cỏ dạt sang hai bên. Nhưng Cat lại nghi ngờ đó chỉ là ảo giác.
Thế rồi một khoảng giãn bỗng mở ra một lũng nhỏ. Và chúng lọt vào trong lũng.
“Thật là hết xảy cái chỗ này!” Janet thì thào. “Nhưng sao nó kỳ quá.
Con dốc nhỏ phủ đầy hoa xuân. Thủy tiên vàng, hoa giọt tuyết, lan dạ hương và những bông uất kim cương be bé của tháng chín mọc bạt ngàn đến mức khó tin. Trong lũng hơi se lạnh, và đó cũng có thể là nguyên nhân của sự bạt ngàn nói trên. Janet và Cat cẩn trọng đi giữa những bông hoa, hơi run run vì lạnh. Hương vị mùa xuân phảng phất, mát rượi và say nồng, sạch sẽ và hoang dã, nhưng đậm đặc hơi hám phép thuật. Mới đi được hai bước, Cat và Janet còn cười nhè nhẹ. Thêm một bước nữa, chúng đã cười khanh khách.
“Ồ nhìn kìa!” Janet nói. “Một con mèo”.
Đó là một con mèo vằn vện. Nó đứng lom khom vẻ nghi hoặc bên cạnh một bụi anh thảo, có vẻ đang lưỡng lự không biết mình có nên chạy hay không. Nó nhìn Janet. Nó nhìn Cat. Và Cat nhận ra nó. Dù đây chắc chắn và dứt khoát là một con mèo, nhưng dáng mặt nó làm người ta nghĩ ngay đến một cây đàn vĩ cầm. Cat bật cười. Mọi thứ ở đây làm nó sảng khoái quá.
“Con mèo già Vĩ Cầm mà,” nó nói. “Nó từ cây đàn vĩ cầm của em hóa ra đó. Nó làm gì ở đây vậy ta?”
Janet quỳ xuống, xòe bàn tay ra.
“Lại đây, Vĩ Cầm. Lại đây, meo meo.”
Tính cách của Vĩ Cầm hẳn đã dịu bớt nhờ sống trong cái lũng này. Nó để mặc cho Janet cạ cạ tay vào cằm và vỗ vỗ lên đầu nó. Rồi, không thể nào tin nổi, nó để cho Janet bế nó đứng lên và ôm vào lòng. Nó thậm chí còn rên gừ gừ. Khuôn mặt Janet rạng rỡ hẳn. Trông nó chẳng khác gì Gwendolen mỗi khi trở về nhà từ các buổi học phép thuật, có điều là nét mặt con bé hiền hòa hơn. Nó nháy mắt với Cat.
“Chị thích tất cả mọi loại Cat.” (tên của Cat và cũng có nghĩa là mèo!)
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.