Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Thường Dũng từng vô số lần giơ tay ra trong bóng đêm, muốn nắm lấy cô bé tên gọi Thường Anh.

Nhưng, cậu không tài nào cảm nhận được bất kỳ điều gì liên quan đến cô bé, thậm chí đến hơi thở của cô cũng chẳng thể nắm bắt được. Giữa cậu và cô bé cách nhau quá nhiều thế hệ sinh vật, thời gian suốt vài thế kỷ giống như hóa thạch dần dần tích tụ lại, khiến khoảng cách giữa họ càng thêm xa mãi. Thị thoảng khi cậu hồi tưởng lại chút ký ức vụn vặt về cô bé, chẳng qua cũng chỉ giống như vuốt ve một sinh vật cổ đại đã thành hóa thạch. Cô bé là một con cá hóa thạch lắng chìm trong nơi sâu thẳm nhất của thời gian.

Khi Thường Anh được một tuổi rưỡi, bằng một cách thần kỳ cô bé biến thành một gốc cây khô héo, sau đó một cậu bé mang tên Thường Dũng từ trong gốc cây khô đó, mượn dòng máu của cô lớn lên. Cậu bé bấm đầu ngón tay nhẩm tính, từ khi bước ra khỏi gốc cây khô đã được hai mươi hai năm. Bất kể cậu có hướng về phía bầu trời để cao lên thêm bao nhiêu, thì cậu cũng biết rằng mình chẳng qua chỉ là một loài thực vật được chiết từ cơ thể của Thường Anh mà thôi.

Cô bé là rễ cây mà cậu vùi sâu trong đất. Họ mãi mãi không thể nào gặp lại nhau.

Trước năm một tuổi rưỡi, thực ra Thường Dũng tên là Thường Anh. Năm một tuổi rưỡi, Thường Anh mắc bệnh nặng, sốt cao đến mức mù cả hai mắt. Bố mẹ cô bé nghĩ đến việc phải nuôi một đứa mù mà sợ hãi, huống hồ khi đó họ đều làm việc ở mỏ chì, hoàn toàn chẳng có thời gian để chăm sóc một đứa trẻ mù. Thế là, sau cùng họ quyết định vứt bỏ Thường Anh. Ông nội cô bé là một công nhân già làm cờ lê ở xưởng kim khí đã nhận nuôi Thường Anh. Ông đổi tên cô bé thành Thường Dũng, từ đó về sau, Thường Anh biến mất trên cõi đời này, giống như một cái xác ve, gói trọn quá khứ trước một tuổi rưỡi của Thường Dũng.

Từ nhỏ ông nội đã bắt cô bé để tóc ngắn kiểu con trai, mặc quần áo con trai. Giống như Bồ-tát đúc tấm thân vàng, ông “đúc” một tấm thân con trai, sau đó nhốt cô bé ở sâu trong đó. Ông nói với cô bé một cách cố chấp và cứng rắn: “Nhớ lấy, cháu là con trai, không phải con gái, cả đời này đều là con trai, bất kể lúc nào có ai hỏi đến, cháu đều phải nói mình là con trai. Ông biết mình chắc chắn sẽ ra đi trước cô bé, ông không thể ở bên cạnh cô bé mãi được, cuộc đời ông cũng coi như sống không uổng phí, đến khi nhắm mắt cũng có thể biết sau khi mình chết sẽ xảy ra chuyện gì. Vậy nên trước khi chết, ông nhất định phải sắp xếp ổn thỏa cho cô bé mù không nơi nương tựa này rồi mới có thể yên tâm ra đi, một cô bé mù không nơi nương tựa sống trên đời thì có thể gặp vận may gì được?

Chỉ cần không bị người ta cưỡng bức đã may mắn lắm rồi. Ngoại trừ bị cưỡng bức, cô bé còn có thể bị cướp, bị trộm, thậm chí bị giết để bịt miệng. Chỉ cần người khác biết được cô bé là con gái, lại còn bị mù, thì sớm muộn gì cô cũng không thể thoát khỏi số phận. Sẽ không ai coi cô bé là con người. Ở cái huyện Giao Thành này, riêng bọn lưu manh chuyên nghiệp đã không dưới năm thẳng, bọn chúng chỉ cần thấy cái lỗ là đã không chịu bỏ qua, nhất định phải đút thử vào xem sao. Huống hồ còn có hết tên lưu manh này đến tên lưu manh khác nối nhau ra đời, quanh năm dục vọng đầy mình, ánh mắt lạnh băng chẳng khác nào thứ vũ khí sắc nhọn.

Cách duy nhất để bảo vệ tính mạng cho một cô bé mù là cắt bỏ tấm thân con gái, biến cô thành một người đàn ông. Để gột sạch những dấu vết con gái của cô bé, từ nhỏ ông đã bắt cô phải đi tiểu đứng, ông nói đàn ông đều tiểu tiện như vậy. Khi cô mười ba mười bốn tuổi bắt đầu có kinh nguyệt, ông liền bảo cô nhất định không được phơi miếng lót ngoài sân, nhất định không được để người khác nhìn thấy, chỉ được giấu trong những góc tối nhất. Ông không cho cô mặc áo ngực, quanh năm dùng vải quây, ép cho ngực cô trở nên phẳng lì, chỉ hận không thể nện hai bầu ngực ấy sâu vào trong thịt giống như đầm nền nhà. Cô không được phép đeo những đồ nữ tính, bởi bất kỳ dấu hiệu nào chỉ ra cô là con gái cũng đều có thể khiến bản thân cô rơi vào chỗ chết.

Giới tính nữ trở thành một căn bệnh, một nỗi sỉ nhục, một ảo ảnh xa xôi và mơ hồ đối với cô.

Cứ thế đến năm mười tám tuổi, Thường Dũng trở thành một loại người hoàn toàn mới và xa lạ trong toàn huyện Giao Thành, tức là loại người ở giữa đàn ông và đàn bà, cắt tóc ngắn và mặc quần áo như đàn ông, đi giày vải chun giống như tất cả những gã trai quê khác, nhưng giọng lại the thé, vừa nghe đã biết là giọng đàn bà. Mặc dù ngực phẳng, nhưng cặp mông tròn trịa nảy tưng tưng trước mắt người khác, đàn ông làm gì có? Thật giống như một đóa hoa ghép trên cành cây khô. Lại thêm đôi mắt sâu hoắm, ngước lên chỉ toàn lòng trắng, như thể lòng đen đã bị chiếm hết chẳng còn lại chút nào, nhìn mà thấy ghê.

Mỗi khi mọi người đoán mò về giới tính của Thường Dũng, ông nội lại dắt cô ra phố, nói: “Đây là thằng cháu tôi, hai ông cháu đi bộ ra phố Tây chơi”. Những lời của ông nội giống như một tòa lô cốt, che chắn cho thân phận mỏng manh đáng nghi của Thường Dũng, không cho phép bất kỳ ai lại gần một bước, chỉ cần có kẻ tiến đến, lập tức sẽ cảm nhận được sát khí của ông để rồi không lạnh mà run. Bởi lẽ không thể phân loại chính xác, người ta chỉ đành coi Thường Dũng là một loại người mới, đó chính là ái nam ái nữ.

Mỗi lần ông nội kéo Thường Dũng ra con đường đá xanh trên phố Khước Ba, liền có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x