
Mũi Hoài Vọng – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Người cầu nguyện
Vầng trăng trắng ngà nổi lên giữa bầu trời đêm trong vắt của mùa thu. Một vầng trăng mập mạp nửa vời, vài ngày nữa mới trở nên tròn vành vạnh. Ánh trăng màu xanh nhạt, làm nổi lên mờ mờ cảnh vật của khu mũi đá không một bóng người này, nhìn như một thủy cung giữa buổi đêm. Mặt biển bên dưới đen ngòm, như nhựa than đá nung chảy, phản chiếu ánh trăng lấp lánh.
Cơn gió đêm trượt bên trên mặt biển đen ngòm thổi ngược lên vách đá, mang tới cơn gió mát cho không gian bên trên mũi đá. Đón nhận cơn gió ấy, đám bông lau phất phơ chạm vào nhau tạo nên tiếng xào xạc nho nhỏ.
Đám côn trùng mùa thu, dế và bọ chuông quay 360 độ vòng quanh tôi, cất tiếng kêu ầm ĩ.
Trộm tới rồi đây.
Tên này là một kẻ xâm nhập trái phép.
Tiếng động giống như rất nhiều người đang đi tới, tạo nên âm thanh giống như cơn gió. Đầu gối tôi đã sớm run rẩy. Tôi tiến từng bước về phía trước trên đôi chân thảm hại của mình. Thật khẽ, thật khẽ để không gây ra tiếng động…
Đêm xuống, tiệm cà phê liền giống như một ngôi nhà nhỏ nghèo nàn cắm tạm bợ trên nền đất, không đổ móng gì cả. Tôi vừa tự trấn an chính mình “Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào” vừa đi về phía bên phải của tiệm.
Cảm giác sau mỗi bước chân của tôi, tiếng côn trùng mùa thu càng to rỗ hơn. Chúng đang chỉ trích tôi, những tiếng kêu, tiếng gáy, tiếng động…
Tim tôi đập loạn tới mức khó mà nghĩ rằng nó thuộc về cơ thể tôi, tôi không thể áp chế nổi nhịp đập ấy. Hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn. Bước lên bậc tam cấp, tôi lên đến khoảng hiên nhà làm bằng gỗ có đặt một cái bàn và hai cái ghế cũ kỹ. Không biết có phải do không được làm cẩn thận lắm, mà mỗi bước tôi đi những tấm ván lại kêu lên két, két.
Thứ tiếng này là sao chứ. Đây có phải nhà ma đâu… Đúng lúc tôi nghĩ vậy thì…
“Ối!!!”
Đột nhiên, một thứ màu trắng hiện ra dưới chân tôi, tôi thiếu chút thì không đứng vững. Tôi bình tĩnh lại nhìn cho kỹ, hóa ra đó là con chó. Vòng cổ của nó có buộc một sợi dây dài, sợi dây nối với ngôi nhà nhỏ cho chó nằm ở cuối hiên nhà.
Con chó thở những tiếng hộc hộc ngắn, vẫy chiếc đuôi trắng tròn của nó.
“Thật là. Làm mình hoảng cả hồn…” Tôi thầm thì xen lẫn tiếng thở dài, lấy một chiếc xúc xích cá từ chiếc ba lô đeo trên vai ra. Không buồn gỡ túi nilon bọc ngoài, tôi bẻ chiếc xúc xích làm đôi, khẽ đặt trước cửa ngôi nhà nhỏ dành cho chó.
Con chó đưa mũi tới ngửi mùi một lúc, rồi khó nhọc cắn miếng xúc xích cá mới chỉ lòi ra một đầu. Với món này, có lẽ con chó sẽ ở yên đó được một lúc.
Cạnh chiếc bàn ngoài hiên có một cửa sổ kính với khung gỗ được sơn màu xanh dương. Loại cửa gợi cảm giác đầy thân thương hoài niệm, là loại cửa thường thấy trong thời kỳ Chiêu Hòa[18]. Lúc nhìn vào kẽ hở giữa hai cánh cửa sổ đó, tôi hơi ngạc nhiên.
Thế mà lại không có khóa. Cửa sổ này không có chốt khóa.
Sao chủ nhân của nó có thể bất cẩn nhường ấy nhỉ? Với cửa sổ kiểu này, một kẻ mới hành nghề đạo chích như tôi cũng sẽ dễ dàng vào được thôi.
Tôi khẽ trượt cánh cửa sổ bên phải sang một bên. Tuy nhiên, có vẻ cửa được lắp vụng về quá nên chỉ mở ra được tầm ba xen-ti. Cánh cửa sổ bên trái cũng vậy. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành nắm chặt khung cửa sổ và nâng nó lên, cánh cửa sổ bên phải dễ dàng bung ra.
Con chó trắng thỉnh thoảng sẽ quay sang để ý trạng thái của tôi, nhưng rồi nó lại sớm dồn sự chú ý vào chiếc xúc xích cá bên trong vỏ nilon, tiếp tục cuộc chiến gian nan của nó, có vẻ khó ăn thật.
Tôi chú ý hết sức để không tạo ra tiếng động, đặt khung cửa sổ vừa tháo ra xuống nền hiên. Ngay cả những vật trang trí và các chậu cây được bày lộn xộn trên bệ cửa sổ cũng được tôi nhẹ nhàng lấy ra từng cái một, xếp hàng ngay ngắn bên ngoài hiên.
Tới lúc rồi. Những việc tôi làm tới lúc này là phá hoại tài sản của người khác. Bước tiếp theo là xâm nhập nhà ở trái phép. Và cuối cùng là ăn trộm. Nếu không phải trở thành một kẻ giết người cướp của thì tốt… Vừa nghĩ vậy, tôi vừa lôi một con dao pha luông[19] từ trong ba lô ra.
Tôi rút con dao dày cộp từ chiếc vỏ dao làm từ gỗ cây liễu ra.
Lưỡi dao thép phản chiếu ánh sáng xanh nhàn nhạt của vầng trăng, nó được mài cẩn thận đến mức nếu lắng tai nghe sẽ có cảm giác như nghe thấy tiếng “keng” vang lên.
Chuyện đó là đương nhiên. Vốn dĩ tôi là thợ mài dao chuyên nghiệp. Mà không, có lẽ nên nói tôi từng là thợ mài dao thì đúng hơn. Bởi từ giây phút này tôi sẽ trở thành kẻ trộm.
Tôi tăng thêm lực nắm chuôi con dao pha luông trong tay. Nuốt nước bọt đánh ực một tiếng.
Cơn gió đêm màu xanh nhạt mang theo mùi của biển thổi tới. Cảm giác như tiếng dế và tiếng bọ chuông mỗi lúc một ồn ã hơn. Bên dưới vách đá, biển đang rầm rì rên rỉ.
Tôi sẽ đi ăn trộm thật ư?
Đã tới giờ hành sự, tôi vẫn hỏi lại cho chắc. Không phải hỏi lại chính mình, mà là hỏi con dao pha luông đã được tôi mài sắc đến hoàn hảo. Nhưng thứ cất tiếng đáp lại lại là bao tử trống rỗng của tôi.
Ọc ọc ọc…
Ngẫm lại thì cả ngày hôm nay tôi không được bữa nào cho ra hồn rồi. Cây xúc xích cá tôi cho con chó trắng ăn khi nãy là món đồ ăn cuối cùng của tôi.
Phải có thực mới vực được đạo chứ.
Phù… Tôi nén lại hơi thở run rẩy, tăng thêm quyết tâm của mình. Sau đó, tôi đặt chân lên bệ cửa sổ, run run xâm nhập vào bên trong căn nhà.
Ánh trăng không rọi được tới bên trong tiệm.
Tôi bật chiếc đèn pin nhỏ mua ở cửa hàng một trăm yên, đầu tiên tôi rọi xuống chân mình.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.