Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

TRỞ VỀ

– Greg…

– Tôi đang làm việc.

– Greg…

– Để tôi yên, tôi còn phải cạo hai mươi ba cái ống nữa đây này.

Cúi xuống chiếc tua bin thứ hai, tấm lưng vạm vỡ của Greg với gân bắp cuồn cuộn lộ ra dưới lớp áo may ô vải cô tông vẫn không buồn quay lại.

Thủy thủ Dexter năn nỉ:

– Greg, thuyền trưởng đang đợi anh.

Greg quay người lại đột ngột đến mức Dexter giật nẩy mình. Nhễ nhại từ đôi vai trần xuống tận hông, mồ hội đầm đìa đã biến thân hình lực lưỡng của gã thành một bức tượng thần thô kệch: làn hơi tỏa ra vẽ nên một vầng hào quang quanh cơ thể như được đánh véc ni nhờ thứ ánh sáng vàng rực hắt ra từ nồi hơi. Nhờ tài năng thợ máy của gã, con tàu chở hàng mang tên Grandville từng ngày từng giờ không ngừng tiến xa, vượt muôn trùng đại dương chở hàng hóa cập hết cảng này sang cảng khác.

– Ông ấy trách tôi điều gì sao? gã lực lưỡng cất lời hỏi, nhíu hai hàng lông mày nâu rậm cỡ một ngón tay.

– Không. Ông ấy đợi anh.

Greg lắc đầu, tự thấy mình đã phạm lỗi. Gã nhắc lại lời mình như để khẳng định:

– Ông ấy trách tôi điều gì rồi.

Dexter, người đưa tin, thấy rùng mình thương hại, anh ta biết tại sao Greg bị gọi vào phòng thuyền trưởng nhưng không muốn nói cho gã biết.

– Đừng hoang tưởng thế, Greg. Ông ấy trách anh thế nào được kia chứ. Anh làm quần quật còn hơn cả bốn người cộng lại mà.

Nhưng Greg không nghe anh ta nữa. Ngừng việc, gã lấy miếng giẻ lau lớp mỡ bám đen trên tay, chấp nhận bị mắng bởi với gã thứ còn quan trọng hơn cả lòng kiêu hãnh chính là kỷ luật trên tàu: nếu chỉ huy mắng gã vì một hành động nào đó thì ông ta luôn đúng.

Greg cũng chẳng buồn tìm hiểu sâu xa hơn bởi thuyền trưởng sẽ cho gã biết ngay thôi. Thông thường, Greg luôn tránh suy nghĩ. Gã không giỏi việc này, và, nhất là, gã luôn cho rằng mình không được trả tiền để suy nghĩ. Một khi đã ký hợp đồng lao động với ông chủ thì suy nghĩ với gã giống như một sự phản bội, một cách lãng phí thời gian, một việc tốn công vô ích. Bốn mươi tuổi, gã vẫn lao động cật lực như hồi mười bốn khi mới bắt đầu đi làm; thức dậy vào sớm tinh mơ, đi mọi ngóc ngách của con tàu đến tận đêm khuya để lau chùi, sửa chữa, lắp ráp những chi tiết của động cơ, dường như gã bị ám ảnh bởi nhu cầu phải làm tốt việc của mình, bị tra tấn bởi sự tận tụy vô biên không gì làm thui chột nổi. Gã chỉ nghỉ ngơi trên chiếc giường hẹp trải tấm đệm mỏng dính để rồi sau đó lại lao vào nhiệm vụ của mình.

Gã khoác chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, choàng thêm chiếc áo gió, đi theo Dexter lên boong.

Hôm nay, bầu trời cau có, không dữ dội cũng chẳng yên bình, chỉ là không vui. Những con sóng ngắn, sâu hiểm xô nhau tung bọt trắng. Ở biển Thái Bình Dương vẫn thường như thế đấy, vũ trụ thường nhuốm độc một màu khi cả bầu trời xám xịt ốp lớp da màu bê tông của nó lên mọi vật, lên những sóng, những mây, những sàn, những ống, những bạt và cả con người; ngay cả đến Dexter, gương mặt màu đồng thường ngày của anh ta cũng để lộ làn da xám ngoét.

Hai người đàn ông cuối cùng cũng đến được buồng lái sau khi vất vả chống lại những cơn gió mạnh. Ở đó, khi cánh cửa khép lại, Greg cảm thấy ngại ngùng: khi ở xa những tiếng gầm của máy móc hay của đại dương, bị tách ra khỏi thứ mùi nồng nồng của dầu máy quyện với tảo biển, gã không còn cảm giác đang ở trên tàu mà là trên mặt đất trong một phòng khách. Một vài người đàn ông, trong đó có thuyền phó, nhân viên điện đài, đứng nghiêm nghị quanh vị chỉ huy.

– Thưa thuyền trưởng, gã cúi mặt như đang đầu hàng.

Thuyền trưởng Monroe trả lời gì đó không rõ, hắng giọng, ngập ngừng.

Greg im lặng, chờ đợi bản án.

Thái độ nhún nhường của Greg không giúp Monroe cất nổi lời. Ông đưa mắt thăm dò cấp dưới, chắc chắn họ không hề muốn ở vị trí của ông; và khi cảm thấy sắp bị mất đi lòng tôn kính từ đội ngũ quanh mình nếu còn chần chừ thêm, thuyền trưởng Monroe đành bỏ qua gánh nặng cảm xúc mà thông tin ông phải thông báo khơi lên, cất lời bằng một giọng khô khốc, ngắc ngứ:

– Chúng tôi vừa nhận được một bức điện dành cho anh, Greg ạ. Chuyện liên quan đến gia đình anh.

TRỞ VỀ
– Greg…

– Tôi đang làm việc.

– Greg…

– Để tôi yên, tôi còn phải cạo hai mươi ba cái ống nữa đây này.

Cúi xuống chiếc tua bin thứ hai, tấm lưng vạm vỡ của Greg với gân bắp cuồn cuộn lộ ra dưới lớp áo may ô vải cô tông vẫn không buồn quay lại.

Thủy thủ Dexter năn nỉ:

– Greg, thuyền trưởng đang đợi anh.

Greg quay người lại đột ngột đến mức Dexter giật nẩy mình. Nhễ nhại từ đôi vai trần xuống tận hông, mồ hội đầm đìa đã biến thân hình lực lưỡng của gã thành một bức tượng thần thô kệch: làn hơi tỏa ra vẽ nên một vầng hào quang quanh cơ thể như được đánh véc ni nhờ thứ ánh sáng vàng rực hắt ra từ nồi hơi. Nhờ tài năng thợ máy của gã, con tàu chở hàng mang tên Grandville từng ngày từng giờ không ngừng tiến xa, vượt muôn trùng đại dương chở hàng hóa cập hết cảng này sang cảng khác.

– Ông ấy trách tôi điều gì sao? gã lực lưỡng cất lời hỏi, nhíu hai hàng lông mày nâu rậm cỡ một ngón tay.

– Không. Ông ấy đợi anh.

Greg lắc đầu, tự thấy mình đã phạm lỗi. Gã nhắc lại lời mình như để khẳng định:

– Ông ấy trách tôi điều gì rồi.

Dexter, người đưa tin, thấy rùng mình thương hại, anh ta biết tại sao Greg bị gọi vào phòng thuyền trưởng nhưng không muốn nói cho gã biết.

– Đừng hoang tưởng thế, Greg. Ông ấy trách anh thế nào được kia chứ. Anh làm quần quật còn hơn cả bốn người cộng lại mà.

Nhưng Greg không nghe anh ta nữa. Ngừng việc, gã lấy miếng giẻ lau lớp mỡ bám đen trên tay, chấp nhận bị mắng bởi với gã thứ còn quan trọng hơn cả lòng kiêu hãnh chính là kỷ luật trên tàu: nếu chỉ huy mắng gã vì một hành động nào đó thì ông ta luôn đúng.

Greg cũng chẳng buồn tìm hiểu sâu xa hơn bởi thuyền trưởng sẽ cho gã biết ngay thôi. Thông thường, Greg luôn tránh suy nghĩ. Gã không giỏi việc này, và, nhất là, gã luôn cho rằng mình không được trả tiền để suy nghĩ. Một khi đã ký hợp đồng lao động với ông chủ thì suy nghĩ với gã giống như một sự phản bội, một cách lãng phí thời gian, một việc tốn công vô ích. Bốn mươi tuổi, gã vẫn lao động cật lực như hồi mười bốn khi mới bắt đầu đi làm; thức dậy vào sớm tinh mơ, đi mọi ngóc ngách của con tàu đến tận đêm khuya để lau chùi, sửa chữa, lắp ráp những chi tiết của động cơ, dường như gã bị ám ảnh bởi nhu cầu phải làm tốt việc của mình, bị tra tấn bởi sự tận tụy vô biên không gì làm thui chột nổi. Gã chỉ nghỉ ngơi trên chiếc giường hẹp trải tấm đệm mỏng dính để rồi sau đó lại lao vào nhiệm vụ của mình.

Gã khoác chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, choàng thêm chiếc áo gió, đi theo Dexter lên boong.

Hôm nay, bầu trời cau có, không dữ dội cũng chẳng yên bình, chỉ là không vui. Những con sóng ngắn, sâu hiểm xô nhau tung bọt trắng. Ở biển Thái Bình Dương vẫn thường như thế đấy, vũ trụ thường nhuốm độc một màu khi cả bầu trời xám xịt ốp lớp da màu bê tông của nó lên mọi vật, lên những sóng, những mây, những sàn, những ống, những bạt và cả con người; ngay cả đến Dexter, gương mặt màu đồng thường ngày của anh ta cũng để lộ làn da xám ngoét.

Hai người đàn ông cuối cùng cũng đến được buồng lái sau khi vất vả chống lại những cơn gió mạnh. Ở đó, khi cánh cửa khép lại, Greg cảm thấy ngại ngùng: khi ở xa những tiếng gầm của máy móc hay của đại dương, bị tách ra khỏi thứ mùi nồng nồng của dầu máy quyện với tảo biển, gã không còn cảm giác đang ở trên tàu mà là trên mặt đất trong một phòng khách. Một vài người đàn ông, trong đó có thuyền phó, nhân viên điện đài, đứng nghiêm nghị quanh vị chỉ huy.

– Thưa thuyền trưởng, gã cúi mặt như đang đầu hàng.

Thuyền trưởng Monroe trả lời gì đó không rõ, hắng giọng, ngập ngừng.

Greg im lặng, chờ đợi bản án.

Thái độ nhún nhường của Greg không giúp Monroe cất nổi lời. Ông đưa mắt thăm dò cấp dưới, chắc chắn họ không hề muốn ở vị trí của ông; và khi cảm thấy sắp bị mất đi lòng tôn kính từ đội ngũ quanh mình nếu còn chần chừ thêm, thuyền trưởng Monroe đành bỏ qua gánh nặng cảm xúc mà thông tin ông phải thông báo khơi lên, cất lời bằng một giọng khô khốc, ngắc ngứ:

– Chúng tôi vừa nhận được một bức điện dành cho anh, Greg ạ. Chuyện liên quan đến gia đình anh.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x