
Người Nuôi Ong Thành Aleppo – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Cô nhân viên xã hội nói cô ấy ở đây là để giúp chúng tôi. Cô tên là Lucy Fisher và có vẻ rất ấn tượng với khả năng nói tiếng Anh của tôi. Tôi kể cho có ấy nghe về công việc của minh ở Syria, về những con ong và bầy của chúng, nhưng cô ấy không thực sự nghe, tôi biết. Cô ấy còn đang bận tâm với đống giấy tờ trước mặt mình.
Afra thậm chí còn chẳng ngoảnh mặt nhìn. Nếu không biết Afra không thể nhìn được, bạn sẽ tưởng em đang ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Hôm nay trời có chút nắng. Chúng phản chiếu trong lòng mắt em, khiến hai con ngươi càng lung linh như có nước. Hai bàn tay nắm lấy nhau và đặt trên bàn ăn, mỗi mím chặt. Afra cũng biết chút tiếng Anh, tuy chỉ đủ để xoay xở, nhưng em sẽ không nói chuyện với ai, trừ tôi. Người duy nhất tôi nghe em từng nói chuyện cùng là Angeliki. Angeliki với bầu sữa chảy thấm ướt áo. Tôi tự hỏi không biết cô có thể tìm được đường ra khỏi khu rừng đó hay không.
“Chỗ này ổn chứ, anh chị Ibrahim?” Lucy Fisher hỏi, đôi mắt xanh và cặp kính viền bạc xem xét đống giấy tờ như thể chúng có câu trả lời cho câu hỏi kia của cô. Tôi đang cố nhìn xem ông lão người Maroc kia đã nói gì.
Cô bỗng ngẩng lên nhìn tôi và khuôn mặt bừng lên sự ấm áp.
“Tôi thấy rất sạch sẽ và an toàn, so với nhiều chỗ khác,” tôi đáp. Tôi không kể cho cô nghe về những nơi khác, và tôi chắc chắn sẽ không kể cô nghe về những con chuột và gián trong phòng chúng tôi. Tôi e kể ra thì chúng tôi lại thành những kẻ vô ơn.
Cô không hỏi gì nhiều, nhưng thông báo rằng sẽ sớm có một nhân viên nhập cư đến phỏng vấn chúng tôi. Cô đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi và trấn an chúng tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng, rõ ràng rằng ngay khi chúng tôi nhận được giấy chấp nhận tị nạn, Afra sẽ được gặp bác sĩ và khám mắt. Cô liếc nhìn Afra và tôi thấy cô cũng đang để tay hệt như em. Chuyện này bỗng khiến tôi cảm thấy có chút là lạ. Rồi cô đưa cho chúng tôi một loạt giấy tờ. Một bộ hồ sơ từ văn phòng Bộ Nội vụ: thông tin về việc xin tị nạn, giấy tờ pháp nhân, chứng nhận chấp thuận, thông báo quy trình phỏng vấn. Tôi xem qua một lượt và cô quan sát tôi, kiên nhẫn đợi.
Để lưu lại nước Anh với tư cách người tị nạn, bạn phải chứng minh được rằng mình không thể sống an toàn tại bất kỳ nơi nào trên lãnh thổ đất nước mình, do bạn bị truy sát hoặc bức hại.
“Bất kỳ nơi nào?” Tôi nói. “Các vị sẽ gửi chúng tôi về một nơi khác ư?”
Cô cau mày, vuốt tóc một cái và mím môi như thể vừa ăn phải cái gì khủng khiếp lắm.
“Điều anh cần làm bây giờ là hãy kể lại câu chuyện của mình thật thành thật,” cô nói. “Hãy nghĩ xem anh sẽ nói gì với nhân viên nhập cư. Rõ ràng, mạch lạc và thành thật nhất có thể.”
“Nhưng các vị sẽ trả chúng tôi về Thổ Nhĩ Kỳ hay Hy Lạp? Các vị nghĩ truy sát và bức hại nghĩa là gì chứ?” Tôi không định nói to như vậy và những đường gân trên cánh tay tôi bắt đầu co giật. Tôi đưa tay chà lên những thớ cơ căng và vết thương còn da non đỏ hồng, nhớ tới lưỡi dao sắc bén đó, và khuôn mặt của Lucy Fisher mờ đi, tay tôi run rẩy. Tôi gỡ nút trên cùng của chiếc áo cho dễ thở và cố giữ tay ngừng chuyển động.
“Cô không thấy nóng sao?” Tôi nói.
Tôi không thể nghe được cô nói cái gì, chỉ thấy đôi môi mấp máy. Giờ cô đứng lên và tôi cảm thấy Afra cũng đang thấp thỏm trên chiếc ghế đằng sau mình. Có tiếng nước chảy. Một dòng sông cuồn cuộn. Nhưng tôi chỉ thấy bọt nước bắn lên, sắc như lưỡi dao kia. Lucy tắt vòi nước, bước về phía tôi, đặt cốc nước vào tay tôi và đỡ nó lên như thể tôi vẫn là một đứa trẻ cần cho uống nước. Tôi uống, uống hết và cô lại ngồi xuống. Giờ tôi đã nhìn rõ, trông cô đang rất sợ hãi. Afra đặt một tay lên đùi tôi.
Bầu trời nứt toác. Mưa. Mưa như trút. Mưa còn dữ dội hơn cả trên đảo Leros, nơi đất đai đã hòa vào với nước mưa và biển cả. Tôi nhận ra là cô đang nói, tôi nghe thấy tiếng cô qua màn mưa, tôi nghe thấy từ kẻ thù, và cô nhìn tôi chăm chú, nhíu mày, khuôn mặt trắng trẻo bỗng ửng đỏ.
“Cô nói sao cơ?” Tôi nói.
“Tôi nói, chúng tôi ở đây là để giúp đỡ anh chị, nhiều nhất có thể.”
“Tôi nghe thấy từ kẻ thù,” tôi nói.
Cô so vai lại và bặm môi, liếc nhìn Afra, và trong một thoáng giận dữ đang bùng lên trên khuôn mặt và trong đôi mắt của cô, tôi đã hiểu ông lão Maroc kia nói gì. Nhưng không phải là cô đang nổi giận với tôi, cô chẳng thể nhìn thấu tôi là ai.
“Tôi chỉ nói là tôi không phải kẻ thù của anh.” Giọng cô giờ nghe có vẻ hơi ân hận, đáng lẽ cô không nên nói như thế, cô lỡ lời thôi, cô đang phải chịu áp lực. Tôi biết điều đó khi thấy cô giật giật nhúm tóc của mình. Nhưng lời thốt ra vẫn vang vọng trong căn phòng, ngay cả khi cô đã thu dọn đống giấy tờ, khi cô nói chuyện với Afra giờ đang khẽ gật đầu chào cô như thể chỉ để nói tôi biết cô ở đây rồi.
“Tôi hy vọng là anh ổn, anh Ibrahim,” cô nói trước khi về.
Ước gì tôi biết kẻ thù của mình là ai.
***
Lát sau, tôi ra vườn và ngồi xuống chiếc ghế dưới tán cây. Tôi nhớ tha thiết tiếng vo ve của bầy ong, thứ âm thanh của bình yên, tôi có thể ngửi thấy hương mật, hương hoa chanh và dương hồi, nhưng chúng bỗng biến mất và thay vào đó là mùi hương của khói tro.
Có tiếng vo ve. Không phải tiếng của cả bầy hàng ngàn con trong vườn ong mà chỉ là một tiếng đơn độc. Trên mặt đất dưới chân tôi là một con ong. Tôi cúi xuống và nhìn kỹ, nó không có cánh. Tôi chìa tay ra và con bé bò lên, tự tìm đường đi vào lòng bàn tay tôi – một bé ong nghệ mũm mĩm và gắt gỏng, một khối mềm mềm, với những dải lông vàng đen rõ và rộng, cùng chiếc vòi dài giấu dưới thân. Con bé đã bò lên đến cổ tay tôi, tôi bèn mang nó vào trong phòng rồi ngồi trên ghế bành mà quan sát nó làm ổ trong tay mình, chuẩn bị đánh giấc. Trong phòng khách, bà chủ nhà đã mang trà với sữa cho chúng tôi. Ở đây buổi tối khá bận rộn. Hầu hết phụ nữ đã đi ngủ cả, trừ một người đang thì thầm gì đó với người đàn ông ngồi cạnh bằng tiếng Ba Tư. Từ cách người này mặc hijab và trùm lên đầu lấy lệ, tôi đoán có lẽ cô là người Afghanistan.
Ông lão Maroc húp trà xì xụp như thể chưa từng được nếm thứ gì ngon hơn thế. Cứ uống xong một ngụm ông lão lại chép miệng một cái, vẫn kiểm tra điện thoại thường xuyên như cũ, sau đó gập sách lại và vỗ vỗ lên cuốn sách như vỗ đầu một đứa trẻ.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.