
Chiến Quốc Tung Hoành – Thế Cục Quỷ Cốc Tử Tập 13 – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Chương 139: Phá thế bí, Lãnh Hướng ly gián. Về cố hương, Trần Chẩn thỏa lòng
Kể từ khi gấp rút điều đi năm vạn đại quân từ Thương Ư, Sở Hoài Vương không còn xua quân đánh thành nữa, mà lệnh cho quân Sở lui về Nghiêu Quan. Người Tần cũng không tiến thêm lấy một bước, im ắng cố thủ sau ải Lam Điền.
Ải Nghiêu Quan đã được tôn tạo dưới thời Thương Quân, có thể phòng ngự từ hai hướng. Người Sở sau khi chiếm ải, lại sửa sang thêm, dỡ bỏ toàn bộ bậc cấp ở mặt tây ải, biến thành phòng ngự một hướng, đồng thời đào hào trước ải, đặt nhiều hố bẫy, để phòng người Tần đánh tới. Tương tự, người Tần cũng đào hào sâu trước ải Lam Điền, bố trí cạm bẫy và rải chông sắt dày đặc để phòng người Sở.
Hai bên đều cố thủ quan ải phía mình, đối luỹ với nhau. Và thế là trọng tâm của chiến trường đã chuyển từ phía tây Thương Ư sang phía đông Thương Ư.
Đến lúc quân Tề kéo tới, đại quân năm nước đã tề tựu đông đủ xung quanh trọng ải Phương Thành phía bắc nước Sở. Cụ thể như sau: tuyến Lỗ Quan tại cổng bắc Phương Thành, có sáu vạn liên quân Tần, Hàn; bên ngoài Diệp Thành cổng đông, có ba vạn võ binh Đại Sở, đối đầu với mười một vạn quân cần vương và quân trấn thủ Phương Thành do Trang Kiêu, Cảnh Khuyết thống lĩnh; phía nam Uyển Thành, trung tâm của Phương Thành, là sáu vạn quân năm đô nước Tề do Khuông Chương thống lĩnh, đối đầu với sáu vạn quân vương sư Đại Sở từ Thương Ư điều tới.
Phương Thành của Sở kỳ thực không phải hình vuông, mà tường thành chỉ bao quanh ba mặt, chu vi những hơn bốn trăm dặm. Tường thành phía tây được xây dựa theo thế núi, tiếp giáp với đầu phía đông của con đường sơn cốc Thương Ư, nối liền với cửa ải Hắc Thuỷ. Phía bắc là mặt chính của Phương Thành, cũng là hướng phòng ngự chủ đạo, trước kia vốn để phòng ngự người Trịnh, sau khi nước Trịnh bị diệt vong thì chuyển sang phòng ngự Tam Tấn, mà chủ yếu là Hàn, Nguỵ. Khi nước Sở mở mang bờ cõi lên phương bắc, Phương Thành đã nằm lọt vào trong lãnh thổ nước Sở, nên mặt phía đông từ lâu đã không còn ý nghĩa phòng ngự nữa. Song vào lúc này, khi người Nguỵ đánh tới, mặt thành phía đông của Phương Thành lại trở nên hữu dụng.
Duy có mặt phía nam là nội địa Đại Sở, người Sở không bố trí phòng thủ, trong khi năm vạn quân ngũ đô của Khuông Chương vừa hay tràn tới từ đây. Đây chính là nguyên do khiến Hoài Vương lo sợ, phải cho Đường Miệt dẫn vương sư ngự địch.
Đường Miệt đi rồi, Hoài Vương vẫn chưa an tâm, lại phái Cảnh Thuý trấn giữ Uyển Thành, điều động gia binh của các phong quân và quân trấn thủ các thành trì trên đất Uyển, sẵn sàng chi viện cho Phương Thành bất cứ lúc nào. Còn về tuyến Nghiêu Quan, đã có Hoài Vương đốc trận, nên tướng sĩ cũng an tâm, tạm không có gì đáng ngại.
Sau khi gấp rút điều binh khiển tướng, chiến địa các nơi đều thành thế giằng co, tình hình tạm thời yên ắng, các bên tham chiến cấp tốc vận chuyển lương thảo quân nhu, sẵn sàng để đánh lâu dài.
Thấy liên quân Hàn, Tần công chiến hơn tháng trời mà vẫn không chút tiến triển, Hàn Tuyên Vương chưa từng kinh qua đại sự giờ bắt đầu đứng ngồi không yên, cho gọi Trương Nghi, Lãnh Hướng vào cung, thỉnh giáo chiến sự.
Khi hai người vào cung, đã thấy Công Trọng ngồi đó, hiển nhiên vua tôi hai người đã nghị sự lâu rồi.
Hành lễ xong xuôi, Tương Vương vào ngay chuyện chính, sắc mặt cấp thiết hỏi về chiến sự Phương Thành, sợ rằng nếu cứ kéo dài, ắt sẽ có điều bất trắc.
“Nghe nói đại vương thích đi săn, có đúng vậy chăng?” Nhìn vào sắc mặt lo lắng của Tương Vương, Trương Nghi vòng tay hỏi.
“Chính phải!” Tương Vương đáp, “quả nhân từ khi bảy tuổi đã theo tiên vương đi săn trong vườn ngự uyển.”
“Dám hỏi đại vương, đã từng săn thỏ hay chưa?”
“Thỏ ư?” Tuyên Vương lộ vẻ coi thường, “quả nhân mười tuổi đã săn rồi, một mũi tên trúng giữa lưng!”
“Lại hỏi đại vương, đã từng săn gấu?”
“Tất nhiên là có!” Tương Vương đắc ý ra mặt, “từ năm mười bảy tuổi.”
“Cũng một mũi tên trúng lưng?”
“Chà, đâu có dễ vậy!” Tương Vương mặt mày hớn hở, hoa chân múa tay mà kể, “đó là một con gấu già, cực kỳ hung dữ, quả nhân bắn liền năm phát, cả năm mũi tên đều bắn trúng lưng, nhưng nó không những không sợ, mà còn lao lên xe chiến, nhảy bổ vào quả nhân. May sao quả nhân sớm đã đề phòng, lúc nó chưa kịp đứng vững đã đâm ngay một thương trúng bụng!”
“Có chết ngay không?” Trương Nghi cười hỏi.
“Không! Con gấu ngã xuống khỏi xe, khiến mũi thương của quả nhân gãy rời. Quả nhân mất thương, đành phải lắp tên kéo cung mà bắn tiếp, con gấu đau quá, ngoắt đầu bỏ chạy. Quả nhân nào chịu buông tha, bèn giục phu xe đánh xe đuổi theo, bắn thêm năm mũi tên nữa, mới giết được nó.”
“Đại vương thần dũng!” Trương Nghi khen ngợi, rồi chỉ về phương nam, “so với con gấu lớn Đại Sở, thì con gấu già mà đại vương săn được chẳng thấm vào đâu, huống hồ lần này, đại vương lại muốn chặt mất một bàn tay gấu, còn kéo thêm cả một bên chân gấu nữa đó, đại vương!”
“Phải, phải,” Tuyên Vương gật đầu lia lịa, “khanh nói chí phải!”
“Đại vương thánh minh.” Trương Nghi vòng tay nói tiếp, “nhớ năm xưa thần giúp Sở diệt Việt, mất tới một năm rưỡi; giúp Tần diệt Ba Thục, mất tới mười tháng trời. Nay thần lại giúp đại vương đánh gấu, muốn chặt tay gấu, róc thịt gấu cho đại vương nhắm rượu, có thể vội vàng được chăng?”
Tương Vương phá lên cười lớn: “Không vội, không vội, quả nhân không vội.” Đoạn liên tiếp vòng tay với Trương Nghi, “việc ở Phương Thành, quả nhân xin uỷ thác cả cho khanh!”
Sau khi rời khỏi cung Hàn, Trương Nghi tới phủ Lãnh Hướng, cười hỏi: “Lãnh huynh, sự việc hôm nay, huynh thấy thế nào?”
“Dường như người nôn nóng là Công Trọng.” Lãnh Hướng đáp, “Trương huynh cũng thấy, từ đầu tới cuối ông ta không nói một lời, mặt căng như trống!”
“Lãnh huynh hẳn biết, Công Trọng vì đâu mà nôn nóng?” Trương Nghi hỏi.
“Vì lo lắng.”
“Lo lắng gì kia?”
“Người Tề và người Nguỵ.” Lãnh Hướng đáp, “Nguỵ tuy đồn quân, song chưa đánh lấy một lần, còn nghe nói người Nguỵ có vẻ rất hữu hảo với người Sở, ra phố chợ còn ăn cơm uống rượu cùng nhau.”
Trương Nghi cười nhạt: “Tướng Nguỵ Công Tôn Hỷ là cháu ruột của Công Tôn Diễn!”
“Chẳng trách!” Lãnh Hướng bật cười.
“Nguỵ Vương chịu xuất binh cho có, tại hạ đã cảm kích lắm rồi.” Trương Nghi đăm chiêu, “hiện tại, quan trọng nhất là ở người Tề! Không giấu Lãnh huynh, điều tại hạ lo lắng nhất, chính là người Tề đột ngột lui binh!”
“Lui binh?” Lãnh Hướng sửng sốt, “người Tề lặn lội ngàn dặm đường xa mà tới, sao tự dưng lại lui binh được?”
“Vì Tô Tần.”
“Nghe Trương huynh nói, Tô Tần đang cùng Triệu Vương bắc chinh đất Hồ kia mà!”
“Tại hạ dự cảm, Tô Tần đã trở về rồi.” Trương Nghi nhìn về phía Hàm Đan, “theo như tình thế trước mắt, Tô Tần sẽ không chịu ngồi yên. Với người này, nước cờ độc địa nhất chính là du thuyết Tề Vương, khiến Khuông Chương rút quân về. Tề nếu lui binh, Nguỵ cũng sẽ lui quân. Lúc đó, Hàn Vương sẽ càng thêm lo lắng. Nếu người Hàn cũng rút quân nốt, thì ván cờ này sẽ khó khăn đây.”
“Trương Tử hẳn đã có kế ứng phó?”
“Nghe nói Lãnh huynh và Cảnh Thuý có chút giao tình, có đúng vậy chăng?”
“Chú của Cảnh Thuỷ là Cảnh Giám, khi Thương Quân còn sống, tại hạ thường qua lại với ông ta.”
“Từng gặp mặt chưa?”
“Đã gặp.”
“Hay lắm.” Trương Nghi lại vòng tay nói, “phiền Lãnh huynh tới đất Sở một chuyến tìm gặp Cảnh Thuỷ”
“Để làm gì kia?”
Trương Nghi vẫy tay, Lãnh Hướng nghiêng người lại, ghé sát tai nghe.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.