Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2

Lâm Chiết Hạ cảm thấy cậu không giỏi làm người, nhưng không ngờ lại không làm người đến trình độ này. Nhất thời cô không biết phản kích ra sao.

Chỉ đành rặn ra một câu hỏi lịch sự, “Cậu về từ khi nào vậy?”

Vừa tắm xong, giọng Trì Diệu có mang theo chút lười biếng, nhưng vẫn không che được màu sắc thiếu niên, “Nửa tiếng trước.”

“Vậy cậu thấy, chúng ta đã lâu không gặp mà cậu vừa về đã nói với tôi như vậy, cậu thấy có thích hợp không?”

“Chỗ nào không thích hợp?”

Lâm Chiết Hạ lên án: “Đấy là lời của con người nên nói sao?”

“Tôi không nói tiếng người,” Trì Diệu nhấc mi mắt, từ tốn bày tỏ vài phần kinh ngạc, “Vậy mà cậu lại nghe hiểu được.”

“…..”

“Xem ra cậu cũng có thiên phú về mặt ngôn ngữ đấy, lúc nào con Golden dưới lầu cắn loạn lên cậu qua nghe giúp tôi xem nó muốn nói gì.”

“……”

Cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa rồi. Nếu như tiếp tục thì sẽ biến thành cô không phải là người.

May là năng lực ứng phó của cô rất mạnh, dù sao quen biết người này cũng không phải một, hai ngày.

Cô chậm chạp nói: “Tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu phải trả lời đúng sự thật đấy.”

Trong lúc nói Trì Diệu đã đi qua cô, mở tủ lạnh ra lấy một lon nước ngọt có gas.

Lon nước không ngừng toát ra hơi lạnh.

Cậu dùng một tay cầm lon nước, ngón tay thon dài giữ thẳng chiếc lon, sau đó dùng ngón trỏ đẩy mở nắp khoen, cùng với tiếng ‘cạch’ khi nắp khoen được mở ra một cách dễ dàng là vài chữ thốt ra từ miệng cậu: “Hỏi đi.”

“Nếu như bây giờ tôi đánh cậu, sẽ có bao nhiêu phần khả năng thắng.”

“Một phần.”

“Nói ra tôi nghe xem nào,” Lâm Chiết Hạ vểnh tai lắng nghe, “Phân tích cụ thể ra đi.”

Một tay Trì Diệu cầm lon nước, tay còn lại khoác lên vai cô, nhìn giống như là đang ôm vai nhưng thực ra là đẩy người về phía cửa. Rất nhanh chóng cô bị cậu đẩy ra, sau đó cô trợn tròn mắt nhìn đồ ‘tró’ này chặn trước cửa, rũ mi nhìn cô nói: “Bây giờ lập tức quay đầu về nhà, tắt đèn lên giường, sau đó cố gắng tối nay mơ thấy tôi.”

Dứt lời, cậu thậm chí còn cong miệng lên nói một câu, “Ngủ ngon.”

Lâm Chiết Hạ về đến nhà, sau khi tắm giặt xong nằm lên giường lật đi lật lại. Cô vẫn chưa tan cục tức, mở ô trò chuyện với “Trì Cẩu” ra.

Gửi một loạt nhãn dán đánh người để trút giận.

[Đánh người.]

[Đập đầu.]

[Tay cầm con dao dài mười mét chém giết dọc đường.]

[Aaaa]

*Trong dấu ngoặc vuông là từ miêu tả các nhãn dán ấy.

Cuối cùng cô cũng học theo Trì Diệu, tự cho rằng mình lạnh lùng kiêu ngạo mà gửi một câu: Ngủ ngon.

Sau khi gửi xong, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Cô là người rất ít khi mang theo cảm xúc đến hôm sau, nếu không đã không thể làm bạn bè nhiều năm với Trì Diệu như vậy được. Sau khi ngủ dậy, cô lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Lúc mọi người gửi tin nhắn trong nhóm ‘Phân đội ngõ Nam’ hỏi xem có đến nhà Trì Diệu xem phim hay không, cô cắn chiếc bánh quẩy rồi đáp, “Có.”

Nơi bọn họ sống gọi là “Ngõ Nam.”

Ngõ Nam chỉ là tên của đầu con đường dẫn vào tiểu khu. Trong nhóm không có nhiều người. Sở dĩ gọi là “Phân đội ngõ Nam” chủ yếu là vì trước kia Lâm Chiết Hạ đề nghị rằng dùng tên tiểu khu nghe có vẻ phổ thông bình thường, không toát ra được khí thế, nhưng nếu dùng tên đường sẽ đem lại cảm giác là bá chủ khi nghe.

Đây là phát ngôn ấu trĩ của Lâm Chiết Hạ khi còn học tiểu học nhưng lại được chấp thuận ngay lập tức, hơn nữa họ cũng không đổi tên mà dùng đến tận bây giờ.

“Mẹ, chốc nữa con qua nhà Trì Diệu một lát,” Lâm Chiết Hạ nói, “Hôm nay bọn con hoạt động tổ chức.”

Lâm Hà và chú Ngụy đang ngồi ở phía đối diện ăn sáng.

Lâm Hà biết mấy đứa trẻ trong khu rất thân thiết, cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Trì Diệu về rồi sao?”

Ba người ngồi cùng một chỗ.

Giọng điệu của Lâm Chiết Hạ trầm ổn hơn một chút: “Vâng, cậu ấy vừa về tối qua.”

Chú Ngụy cũng rất khách sáo nói: “Đúng lúc tối qua chú có mua dưa hấu, lát nữa cháu xách qua cho mọi người cùng ăn.”

Lâm Chiết Hạ uống ngụm sữa đậu nành, cũng đã ăn xong rồi, chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc, “Cảm ơn chú Nguỵ.”

Không ngờ trước khi đi, Lâm Hà không quên nhét cho cô thứ còn nặng hơn cả dưa hấu.

“Bài tập hè của con,” Lâm Hà vội vàng sắp xếp mấy cuốn bài tập trong phòng Lâm Chiết Hạ, “Mang qua tranh thủ làm, tránh việc chơi quá muộn mà quên mất bài tập ngày hôm nay.”

Lâm Chiết Hạ nhìn về chồng bài tập đã hành hạ cô vài ngày nay.

Cô kì kèo mè nheo: “Như vậy không ổn lắm mẹ ơi.”

“Có gì không ổn?”

“Con đem bài tập qua,” Lâm Chiết Hạ có thể mường tượng ra được Trì Diệu sẽ trào phúng cô như thế nào, “Sẽ rất mất mặt.”

Lâm Chiết Hạ thử thuyết phục Lâm Hà, “Mẹ nghĩ mà xem, như vậy giống như việc đi chơi mà mang theo người lớn ấy, rất không thích hợp.”

Cuối cùng đáp lại cô….

Là một tiếng ‘ầm’, tiếng đóng cửa chắc nịch vang lên.

Cuộc họp nhỏ đột ngột của tổ chức này, Lâm Chiết Hạ là người đầu tiên có mặt. Nhà cô gần nhà Trì Diệu nhất.

Vài phút sau.

Trì Diệu mở cửa cho cô, nhìn cậu giống như vừa mới ngủ dậy. Đầu tóc có hơi rối, nhưng lại giống như cố tình dùng tay vò đầu mà rối lên.

Nhiệt độ điều hoà rất thấp, hơi lạnh theo đó phả vào mặt.

Cậu rũ mắt liếc qua chỗ đồ cô cầm đến, sau khi nhận lấy dưa hấu vẫn chưa lên tiếng, Lâm Chiết Hạ bèn ra mặt, “Thấy đống bài tập trên tay tôi rồi chứ. Con người tôi ấy à, nhiệt tình yêu thích việc học.”

“Cho dù có ra ngoài chơi cũng không quên việc học hành.”

“….”

Trì Diệu “Ồ” một tiếng.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x