Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

– Tôi không muốn bị cuốn vào chuyện nhốn nháo giữa những người vợ cũ của DeWayne, – Tháng Bảy nói khi tôi gọi điện cho cô ta để hỏi số điện thoại và địa chỉ của Emma. Jake đã khuyên tôi hãy cứ hành động theo linh cảm của mình và linh cảm này dẫn tôi đến chỗ Gerard và mẹ nó.

– Tôi sẽ không nói cho cô ấy biết tôi có địa chỉ này từ nguồn nào, – tôi nói. – Và cũng không có chuyện ồn ào nào có thể cuốn cô vào đâu.

– Bao giờ cũng có chuyện ồn ào mà người ta có thể bị cuốn vô, – Tháng Bảy lẩm bẩm một mình. Mặc dù vậy, cô ta vẫn đưa cho tôi những gì tôi muốn.

Trong sự thật thì tôi cũng chẳng biết rõ về Emma đến mức độ chúng tôi có thể không ghét bỏ gì nhau. Theo những gì mà DeWayne đã kể về cô ấy, tôi cảm thấy thương hại cô ấy hơn cả. Cha Emma, Sanderson Fuller, là một trong những người đàn ông da trắng giàu có nhất miền Essex County và đám cưới của cô ấy với DeWayne suýt nữa đã khiến ông cụ qua đời. Tôi biết được điều đó từ Wyvetta, mà cô nàng lại được nghe một trong những người bạn gái cũ của ông cụ kể cho. (Việc Emma thích chọn đàn ông da đen làm bạn tình là một trong những đặc tính bẩm sinh). Người ta đồn rằng ông cụ đã tước quyền thừa kế của Emma. Cô ấy sống bằng việc dạy kèm cho học trò tại gia và bằng chút ít tiền mà mẹ cô ấy lén đút cho, vào thời bà cụ chưa qua đời.

“Gia–tộc–da–trắng–giàu–có”! DeWayne luôn luôn kể như vậy về Emma, về cái gọi là gia tộc da trắng giàu có bằng một từ kéo dài. Sau một khoảng thời gian, tôi có cảm giác chóng mặt khi nghe lại từ đó. Tôi đã thầm nhắc lại từ đó mỗi khi cần tìm thêm nguyên nhân để căm ghét anh ta. Nhưng bây giờ khi lái ôtô đến trước cửa nhà Emma, tôi bất giác nhớ lại biệt hiệu nọ. Gia tộc da trắng giàu có giờ không còn thật sự giàu có nửa.

Ngôi nhà của Emma là một cái hộp nho nhỏ buồn rầu trong một con phố nhỏ nằm giữa khu vực trắng của đại lộ Cam Nam, cái khu vực kiêu hãnh ngự bên trên quả đồi. Đại lộ Cam Nam dẫn từ Newark sang Cam Đông (bản thân tôi sống bên phố Chesnut Terrace rẽ vào đại lộ này), rồi tiếp tục kéo đến tận Cam Nam, nơi Emma sống. Cam Nam có rất nhiều ngôi nhà cổ kính và hoành tráng; những người sống trong đó thường có một cuộc sống sung sướng, kể cả theo tiêu chuẩn da trắng lẫn tiêu chuẩn da đen.

Thế nhưng khi tôi đi về hướng nhà Emma, điều đầu tiên tôi nhận ra là vẻ tiêu điều vô chủ; nét vô vọng này đâm thẳng vào mắt người ta y hệt một nước sơn BenjaminMoore mới tinh khôi. Bãi cỏ bị đạp nát, giống như một bãi bùn hơn, khắp mọi nơi mọc lô nhô những bụi rậm nhỏ, hàng rào đã bị mất quá nhiều ván gỗ trông như bị gặm nham nhở. Tôi đã muốn gọi điện thoại trước, nhưng điện thoại bị hỏng. Tôi ấn cái nút chuông và nghe tiếng vọng của nó trong một ngôi nhà trống rỗng. Tôi bấm chuông lần nữa và bực mình nghĩ có lẽ tôi đã đi đến đây uổng công.

– Khốn nạn, – tôi lẩm bẩm và đã muốn bỏ đi. Thế nhưng khi bước khỏi thềm nhà, tôi nghe tiếng kính lanh canh, rồi một tiếng thét và giọng người trộn vào nhau chói gắt. Một giọng phụ nữ và một giọng đàn ông vang lên từ trong nhà. Bản tính tò mò tôi lẻn lại gần hơn, cố hiểu những câu nói riêng lẻ và những cụm từ rời rạc.

– Đồ đàn bà khốn kiếp… đừng có thò mũi vào chuyện của tôi. Hiểu chưa? Tôi ngủ với con nào thì động chó gì đến bà, hiểu chưa?

Tôi nhận ra giọng Gerard, nghe chói lói tai và nghẹn thắt như giọng một đứa trẻ. Rồi thằng bé nói một cái gì đó khó hiểu, sau đó bắt đầu là Emma, tôi tin đây là Emma gào lên.

– Tao đã nói cho mày biết trước, tao đã nói cho mày biết mà. Tại sao mày không nghe lời tao? Thế nếu nó bắt được hai đứa chúng mày thì sao? Mày đã nghĩ tới chuyện đó chưa, Gerard? Mày nghĩ tất cả những chuyện đó chưa? Chắc mày tưởng mày khôn ngoan lắm, nhưng ai mà chả biết! Có nhiều người biết hơn là mày tưởng. Nếu tao mà còn biết được, mày cũng có thể nghĩ xem tất cả những ai đã biết rồi!.

Tôi lại nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ nữa, thế rồi lại tiếng nài nỉ của Emma, thảm hại, thảm hại đến nỗi tim tôi muốn nát ra.

– Tôi mặc kệ! – Gerard gào trở lại. – Tôi mặc xác cả bà, cả thằng đàn ông đó cùng tất cả những bọn khác, chỉ có cô ta là không!

– Đồ kền kền quỷ tha ma bắt! – Emma gầm gừ. – Đồ kền kền quỷ tha ma bắt! – Có cái gì đó trong giọng cô ấy khiến tôi kinh hãi. Tôi bấm chuông lần thứ ba, rồi im lặng. Tôi bấm chuông lần thứ tư, lần này tôi ngả cả người vào nút chuông và cuối cùng Emma đi tới bên cửa, dừng sững lại khi nhìn thấy tôi.

Cô ấy đã có một thời xinh đẹp theo đúng những gì mà dân Mỹ da trắng coi là đẹp. Thế nhưng tuổi tác không có thiện ý với những vẻ đẹp kiểu búp bê: Làn da nhợt nhạt với những nếp nhăn rất sâu vì không chịu nổi ánh sáng mặt trời, hai con mắt màu xanh tròn và to giờ đang gắng gượng giữ cho nước mắt đừng trào xuống, mái tóc vàng mỏng và tương đối dài bây giờ nằm bẹp dí. Cô ấy đã bước sang tuổi 40, khoảng cùng tuổi với DeWayne và gây ấn tượng mỏng manh dễ vỡ, mặc dù cùng chiều cao với tôi. Emma mặc một cái quần liền áo màu xanh rẻ tiền, trông như thể to quá cỡ tới hai số. Rõ ràng cô ấy đang cân nhắc liệu tôi có nghe thấy cuộc cãi cọ kia hay không. Tôi không để cho Emma phải phân vân lâu.

– Có chuyện gì ở đây thế?

Tôi tìm cách làm dịu cái tính tò mò sỗ sàng của mình bằng một giọng lo lắng ân cần, nhưng quá muộn. Trên má Emma có một vệt đỏ. Tôi không chắc đó là màu đỏ của ngượng ngùng hay là con trai cô ấy vừa tát lên mặt mẹ nó.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x