Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Chương 2: Nhà Hán có nữ nhân tên A Kiều

Ánh đèn dầu bập bùng, ấm áp chiếu lên khung cửa sổ. Nhạn Thanh mơ màng tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng trúc bài trí đơn giản nhưng trang nhã, đầu óc nàng dần tỉnh táo lại.

“Cô nương, tỉnh rồi à?”

Một người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu, mặc y phục thô màu trắng xuất hiện trước cửa sổ, ôn tồn hỏi. Nét mặt bà lộ vẻ phong sương, nhìn thấy từng nếp nhăn.

Theo lễ giáo của nhà Hán thì cách búi tóc của phụ nữ có chồng và thiếu nữ chưa lập gia đình hoàn toàn khác nhau. Lúc Hàn Nhạn Thanh tỉnh lại hôm trước thì kiểu búi tóc đúng là phụ nữ đã có chồng, nhưng qua mấy ngày bị đuổi giết và chạy trốn thì mái tóc đã rối tung. Người phụ nữ thấy khí chất nàng tươi tắn không giống người đã xuất giá nên mới gọi nàng là cô nương. Hàn Nhạn Thanh cũng không muốn phủ nhận, gắng gượng nhỏm dậy, cảm kích, “Đa tạ ân cứu mạng của đại nương.”

“Đừng!” Đại nương vội vàng cản lại, “Cô nương còn mang vết thương trên người, cứ nằm nghỉ đi đã. Hơn nữa, cũng không phải là ta cứu cô.”

“Tiêu tiên sinh ra ngoài hái thuốc đã cứu cô nương đấy, nhưng chủ tớ tiên sinh chăm sóc cô nương bất tiện nên mời ta từ dưới chân núi tới. Phu gia[1] của ta họ Thân, “Bà dừng lại một chút, thấy vẻ mặt yếu ớt của Nhạn Thanh thì biết ý, “Cô nương đã tỉnh lại rồi, để ta đi lấy chén cháo cho cô nương.”

[1] Phu gia: Từ cổ chỉ người chồng.

Hàn Nhạn Thanh khẽ gật đầu, “Đa tạ!”

Thân đại nương đẩy cửa đi ra ngoài, phòng trúc lại trở nên yên tĩnh. Chung quanh không một bóng người nhưng nàng lại nghe thấy một giọng phụ nữ ôn nhu pha chút kiêu ngạo, hỏi vẻ kỳ lạ.

“Ngươi chính là phương pháp thay đổi hiện trạng mà Sở Phục nói ư?”

“Ai đó?”, Hàn Nhạn Thanh giật bắn mình theo bản năng rồi nhìn quanh bốn phía. Thân đại nương ở bên ngoài hỏi vọng vào, “Cô nương không sao chứ?”

“Ta là Trần A Kiều”, cô gái kia nói.

Hàn Nhạn Thanh sững người, thanh âm này tựa hồ truyền đến từ trong ý thức của mình, mà thân thể này lại chính là của hoàng hậu bị phế. Nàng vẫn chưa hỏi Thân đại nương xem hiện tại ai là hoàng đế, nhưng tới giờ, Nhạn Thanh lắc đầu, đã không cần phải hỏi nữa. Thật ra thì cũng có thể đoán được, dĩ nhiên, vị hoàng hậu bị phế nổi tiếng nhất triều Hán chính là người này. Lưu Triệt[2], khóe mắt nàng hơi nheo lại, thật đúng là một nhân vật phiền phức.

[2] Lưu Triệt: Tên thật của Hán Vũ Đế.

“Cô nương?”

Nàng hoàn hồn lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thân đại nương thì cười yếu ớt, “Tôi không sao.”

Thân đại nương lo lắng nhìn nàng rồi giục, “Cô nương ăn cháo rồi nghỉ ngơi, để ta đi gọi Tiêu tiên sinh.”

Nhạn Thanh gật đầu, nhìn Thân đại nương vén rèm rời đi.

“Ngươi… có ý gì?”

Nàng hỏi Trần A Kiều ở trong đầu.

Sau một lúc trầm mặc mới truyền đến thanh âm hơi đượm vẻ bi thiết của Trần A Kiều, “Sau khi ta đến cung Cam Tuyền thì Triệt Nhi đối với ta rất lãnh đạm, ta rất buồn khổ, Sở Phục nói làm một lễ cúng tế thì có thể sẽ thay đổi được tình hình.”

“Thế cho nên ta mới ở nơi này?”, Hàn Nhạn Thanh lạnh nhạt, “Trước kia khi nghe nói Hán Vũ Đế lấy tội danh Vu cổ[3] phế truất Trần hoàng hậu ta còn cho là y vu oan giá họa, gán tội cho người, nào ngờ thật sự có chuyện này.”

[3] Vu cổ: Con sâu độc do các thầy cúng người miền núi nuôi, theo truyền thuyết thì khi muốn hại một ai đó, các thầy cúng có thể thả nó vào người bị hại và hạ lệnh cho nó cắn xé thân thể người đó.

“Ngươi…”, A Kiều bị chạm vào nỗi đau, thở hồng hộc.

“Ta thì sao? Chẳng hiểu vì đâu lại đến chốn này, vừa tới đã bị đuổi giết, ngươi còn hy vọng ta sẽ nói năng ôn tồn nhỏ nhẹ ư?”

“Ta là hoàng hậu, sao ngươi dám ăn nói như vậy?”

“Đáng tiếc”, Hàn Nhạn Thanh bĩu môi, “Bây giờ không phải nữa rồi.”

Nói đến đây nàng chợt cảm thấy một nỗi đau đớn thấu xương, bởi vì nàng và Trần A Kiều dùng chung một thân thể nên khi A Kiều đau đớn thì nàng cũng phải gánh chịu. Nhạn Thanh bất đắc dĩ an ủi, “Ngươi không nên đau lòng, không phải là ngươi sai.”

Rất lâu sau mới lại nghe thanh âm yếu ớt của Trần A Kiều, “Ta và Triệt Nhi từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Triệt Nhi nói rằng sau khi lớn lên y sẽ xây lầu vàng tặng cho ta, để ta trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trong thiên hạ. Lời nói hãy còn văng vẳng bên tai mà ta và y lại đi đến nước này. Y dẫn Vệ Tử Phu về, ta rất tức giận. Triệt Nhi nói y là hoàng đế, không thể nào vĩnh viễn chỉ có một mình ta, muốn ta học cách khoan dung, nhưng nỗi đau khổ của ta y lại không nhìn thấy.”

Trần A Kiều là một phụ nữ luôn có địa vị cao sang, vốn không thể nào kể lể than khóc thống thiết với người khác. Nhưng hiện giờ bị thương quá nặng, lại ở cùng Hàn Nhạn Thanh trong một trạng thái kỳ diệu nên vô tình dấy lên một cảm giác lệ thuộc, có thể thoải mái nói ra hết những u oán trong lòng.

Hàn Nhạn Thanh lẳng lặng lắng nghe tiếng lòng của Trần A Kiều, dần nhớ lại lúc nàng còn bé, cha thường về nhà rất muộn, mẹ nàng thức trắng đêm đợi chờ đau khổ. Khi đó mẹ ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, dịu dàng nói: “Nhạn Nhi, Nhạn Nhi, con nhìn xem đàn ông trong thiên hạ đều bạc bẽo, chỉ biết đến ‘Kim ốc tàng Kiều’, phong lưu sung sướng, có khi nào nhớ tới vợ con ở nhà mỏi mắt đợi chờ đâu.”

Rất lâu, rất lâu sau, nàng vẫn nhớ như in ánh mắt trộn lẫn quyến luyến, u oán, hoài niệm của mẹ nàng khi đó.

Người đời dùng điển tích “Kim ốc tàng Kiều” để chỉ đàn ông ngoài sủng ái tình nhân mà quên mất xuất xứ ban đầu của “Kim ốc tàng Kiều” là kể về người vợ cả của một vị hoàng đế.

“A Kiều, không cần phải đau lòng. Nếu như… ngay cả ngươi cũng không tin bản thân mình thì trách chi cả thế giới này ruồng bỏ ngươi.”

“Ngươi nói không sai. Ngươi chỉ… sinh ra muộn hơn hai ngàn năm.”

Hàn Nhạn Thanh âu sầu:

“Vua Hán chuộng A Kiều, xây cung vàng khóa chặt

Tiếng ho động trời xanh, vui bảo là tiếng nhạc

Nuông quá làm thương hết, ghen nhiều khiến tình tan

Trường Môn một bước ngang, xe không buồn ghé tới

Mưa nào ngược lên trời, nước đổ rồi khó hốt

Tình chàng và ý thiếp, chia hai ngả đông tây

Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ

Sắc mê người có thể, được bao sâu, bao lâu…”

“Xưa là đóa phù dung, nay thành cỏ đứt rễ…”, Trần A Kiều cứ lẩm bẩm nhắc lại mấy chữ, giọng buồn bã ai oán. Hàn Nhạn Thanh có thể nghe thấy rõ linh hồn nàng ta đang than khóc.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x