Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

– Cô sẽ ở lại đây với chúng tôi cho đến khi nào anh trai cô quay về. – Các xơ bảo tôi như vậy.

Jed vẫn theo ca luân phiên kiểm tra hàng rào chưa về. Các xơ đã lệnh cho một người đưa tin đi gọi anh về nhưng chúng tôi không thể đợi anh quá một ngày được. Đến lúc anh về thì chắc mẹ tôi đã đi rồi và anh sẽ không còn cơ hội thuyết phục bà từ bỏ sự lựa chọn đó nữa.

Mẹ tôi đã chọn phương án sẽ gia nhập Vùng vô định. Và tôi chắc rằng anh trai tôi sẽ mắng mỏ tôi về sự lựa chọn của bà. Anh sẽ hỏi tôi rằng tại sao lại cho phép bà tự đưa ra quyết định này, tại sao tôi không vì bà đứng lên yêu cầu những Người bảo vệ giết bà luôn đi.

Tôi không biết mình sẽ giải thích với anh thế nào nữa.

Mang một người đang sống đến bỏ vào rừng Răng-Tay là một quá trình khá phức tạp. Từ nhiều năm trước những Người bảo vệ đã nhận ra rằng việc này không nên thực hiện quá sớm vì một người còn sống mà bị quẳng vào rừng thì chỉ tổ làm mồi cho lũ sinh vật đến từ Vùng vô định xé xác.

Nhưng đồng thời để một Người bị nhiễm lại trong làng thì cũng quá nguy hiểm. Những Người bảo vệ không thể liều để một kẻ sắp Tái sinh giữa những người đang sống trong khi kết quả chẳng có gì khác hơn là Người bị nhiễm đó sẽ chết và Tái sinh. Tất cả mọi thứ phụ thuộc vào mức độ của vết cắn. Nếu vết cắn nhỏ, nông thì quá trình lây nhiễm sẽ mất tới vài ngày, còn đấy là một sự tấn công khủng khiếp thì sự Tái sinh sẽ xảy ra trong nháy mắt.

Thế là những Người bảo vệ đã sáng chế ra một hệ thống ròng rọc tinh vi treo ở cổng vào. Nó giống như một thứ tù ngục ngăn giữ Người bị nhiễm giữa sự sống và Vùng vô định. Giờ thì mẹ tôi ở trong đó còn tôi loanh quanh bên cạnh, nghe bà nghiến răng lốc cốc như con mèo đói đuổi theo chú chim nhỏ. Lúc ấy là cơn nhiễm đã lan tỏa khắp cơ thể bà. Giờ thì bà quá yếu để có thể nói và thậm chí đã bị hủy hoại đến nỗi khó mà nhận thức được nữa.

Một sợi dây thừng trói chặt quanh mắt cá chân trái và bà vô thức giằng xé nó đến sờn cả đầu mối. Tất cả chúng tôi đều chờ đợi một điều không thể tránh khỏi, nhưng xét về mức độ vết thương thì ai cũng biết rằng ít nhất còn phải mất một ngày nữa. Sự Tái sinh không phải lúc nào cũng nhanh chóng đối với những Người bị nhiễm.

Tôi ở đó với bà, phía hàng rào an toàn bên này. Nhưng tôi không được ở một mình vì người ta không tin tưởng tôi, sợ rằng khi người mẹ biến thành một sinh vật của Vùng vô định sẽ sai khiến tôi làm những điều kinh khủng và xuẩn ngốc như mở hết các cánh cổng và để cho hàng rào bị sập tan tành. Một Người bảo vệ, một trong những người bạn của anh trai tôi, đã được cử trông chừng tôi và mẹ. Anh sẽ là người điều khiển các cánh cổng và sẽ là người giết chết tôi nếu như tôi tiến lại quá gần mẹ sau khi bà Tái sinh. Đó là một thỏa ước mà tôi đã phải đấu tranh với các xơ để được ở bên mẹ vào lúc này. Tôi có thể lại gần bà, nhưng nếu tôi bị cắn thì ngay sau đó sẽ phải hứng chịu hình phạt của cái chết.

Tôi ngồi bó gối. Tôi hầu như không còn cảm giác ở đôi bàn chân, như thể máu không còn vận chuyển từ trái tim tôi nữa.

Tôi đang ngồi chờ mẹ tôi chết.

Tôi không còn để tâm đến thời gian ngoại trừ từng giờ từng khắc đang nhích dần đến điểm Tái sinh của mẹ tôi. Tôi ước gì đấy là một vật cứng nắm bắt được để tôi chộp lấy mà lay mà nghiến bắt nó dừng lại. Nhưng nó cứ như lẩn khỏi tôi, và ngày vẫn tiếp tục trôi. Dân làng đến để an ủi tôi nhưng họ chẳng biết phải nói gì. Chị dâu tôi, Beth, muốn gửi tới chúng tôi những lời cầu nguyện nhưng các xơ không cho phép chị rời khỏi giường vì sợ chị sẽ sảy thai mất.

Tôi nhìn thấy Harry đứng cách đó rất xa. Ánh mặt trời chói gắt buổi trưa rọi thẳng vào khuôn mặt cậu. Tự nhiên tôi cảm thấy vui vì cậu không muốn đến gần tôi, không muốn tiếp tục câu chuyện buổi sáng lúc nắm tay tôi trong nước và cố ngăn tôi trở về với mẹ.

Tôi tự hỏi liệu cậu ta có còn nghĩ tới chuyện đi dự Lễ hội ngày mùa với tôi vào tuần tới nữa hay không. Cái lễ hội này không thể hủy bỏ, dù là mẹ tôi có chết đi chăng nữa. Giống như các xơ vẫn luôn nhắc nhở chúng tôi rằng: Đấy là những gì tiếp diễn sau khi Tái sinh – Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Đó là vòng đời mà chúng tôi phải đi đến tận cùng.

Khi trời chập tối, Cassandra mang đồ ăn đến cho tôi và ngồi lại với tôi. Hoàng hôn đẹp đến nao lòng. Những sắc màu của chiều tà phản chiếu trên mái tóc và khuôn mặt xanh tái của Cass. Người bảo vệ vẫn giữ nguyên cự li. Anh ta biết rằng kết cục đang đến gần. Tâm trạng tôi hết luân chuyển từ trạng thái hy vọng mong mẹ sẽ Tái sinh nhanh hơn để sớm thoát khỏi nỗi khổ rồi lại khiếp sợ rằng sự tái sinh quá nhanh của mẹ sẽ khiến tôi mất bà vĩnh viễn.

Một lúc sau, tôi nói.

– Cass, cậu có tin là có đại dương trên đời không? Cậu có nghĩ rằng nó vẫn ở ngoài kia không?

Tôi nắm nhìn ánh sáng tắt dần trên những lùm cây trong rừng rậm, ngắm nhìn vạn vật đang chuyển động.

– Cậu nhắc lại những gì mà mẹ cậu thường kể về đại dương xem nào? – Giọng cô ân cần và dịu dàng.

– Chẳng có gì ngoài nước. – Tôi nhắc cô.

Cass luôn nuông chiều óc tưởng tượng của tôi, luôn lắng nghe khi tôi kể đi kể lại những câu chuyện về cái thời trước khi Tái sinh được truyền miệng qua bao thế hệ phụ nữ trong gia đình. Một lần, mẹ cô ấy đã cấm cô nói chuyện với tôi với lý do là tôi cứ nhồi nhét vào đầu Cass những điều dối trá và báng bổ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x