
Khuynh Thành Chi Loạn – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Khuynh Thành Chi Loạn của tác giả Hiên Thu Triêu Ca
Chương 2
1. Phép thuật trong truyền thuyết
Vị nam tử kia không phản đối gì, trong lòng lão nhân cười trộm Hiên Nhi, nói: “Còn không mau gọi sư phụ.”
Hiên Nhi vội gọi một tiếng “sư phụ”. Vị nam tử chỉ “ừ” một tiếng rồi bước đi.
Hiên Nhi thấy sư phụ đã đi thì liền nói: “Vừa rồi sư phụ gọi ông là sư thúc, mà sư thúc chính là sư đệ của sư phụ của sư phụ, sư phụ của sư phụ lại gọi là sư công, vậy sư đệ của sư phụ của sư phụ nên gọi là sư thúc công?”
Lão nhân bị Hiên Nhi làm cho choáng váng đầu óc, không thể ăn khớp nổi, vội xua tay nói: “Tùy ngươi gọi thế nào cũng được.”
Hiên Nhi vội ngọt ngào kêu lên: “Sư thúc công”.
Lão nhân nghe thấy cách xưng hô này liền cảm thấy rất cao hứng, đã lâu lắm rồi lão ta chưa giao tiếp với người ngoài, đặc biệt là một tiểu nữ dị thời đáng yêu như búp bê như Hiên Nhi đây. Bỗng nhiên lão nhân nghĩ, nói nhiều như vậy mà chưa biết tên của tiểu nữ búp bê này, bèn vọi hỏi: “Tiểu oa nhi, ngươi tên là gì?”
Hiên Nhi bèn đáp: “Sư thúc công, ngài gọi tôi là Hiên Nhi là được rồi.”
Lão nhân kêu lên một tiếng, Hiên Nhi vội đáp dạ.
Hiên Nhi bỗng nhớ tới thái độ lạnh nhạt vừa rồi của sư phụ, trong lòng không khỏi có chút buồn bả, hỏi: “Sư thúc công, sư phụ không thích ta phải không, vừa rồi hắn ta giống như là không thích thú lắm.”
Lão nhân nghe Hiên Nhi nói vậy bèn vỗ vai an ủi Hiên Nhi: “Hiên Nhi, sư phụ ngươi ấy, nó không phải là không thích ngươi, Hiên Nhi đáng yêu như vậy, nó ấy à, chẳng qua là do lâu lắm rồi không ra ngoài tiếp xục với mọi người mà nên có chút không quen mà thôi, chờ một thời gian nó sẽ tự nhiên thích Hiên Nhi thôi.”
“Thật ư?” Hiên Nhi nghe lão nhân nói như vậy, trong lòng tràn ngập sự mong chờ, nhất định sư phụ sẽ yêu thích nàng cho xem.
Đột nhiên bụng sôi lên một tiếng, Hiên Nhi ngượng ngùng xoa bụng nói: “Sư thúc công, ta đói bụng rồi.”
Lão nhân liền niệm một câu thần chú, bỗng một bàn đầy mĩ vị món ngon xuất hiện trước mặt Hiên Nhi, Hiên Nhi kinh ngạc kêu lên: “Sư thúc công, người quả là lợi hại, người không chỉ biết cưỡi mây đạp gió mà còn có thể thực hiện ma pháp.”
“Cái gì mà ma pháp chứ, cái này gọi là linh lực, không phải là đói bụng sao? Còn không mau ăn đi.”Nói xong lão ngồi xuống một bên bàn uống rượu.
Hiên Nhi vội vàng ngồi vào ăn, quả thật nàng rất đói bụng.
2. Thay đổi
Hiên Nhi không để ý một miệng đầy rau mà nói: “Sư thúc công, sư phụ ta gọi là gì?”
“Nó ấy à, là thần của toàn bộ vùng rừng núi này, mọi người gọi nó là Tây Linh Thánh Tử, đáng tiếc ta còn là sư thúc của nó, ngay cả linh lực cũng cao hơn nó, nhưng mà dân chúng lại không ai biết đến ta.” Lão nhân nói xong bèn uống một ngụm rượu.
Không phải là lão không biết nguyên nhân, cả đời lão không màng danh lợi, vui vẻ tự do, nhàn nhã qua ngày mới là điều lão muốn.
Hiên Nhi cơm nước đã xong, lão nhân liền đưa nàng đi thăm nơi khác, còn chuẩn bị phòng cho nàng, Hiên Nhi cứ như vậy mà ở lại.
“Sư thúc công, có thể đổi màu cho bức màn này nhạt lại một chút không, trông rực rỡ quá.” Hiên Nhi đứng ở trong đại điện, tay không ngừng chỉ huy lão nhân, lão nhân bị nàng gây sức ép đến mức phải kêu khổ, nhưng vẫn nghe theo lời Hiên Nhi nói, tay búng một cái, màu sắc của bức màn liền biến đổi.
“Aha, trông thật giống một tòa thành thu nhỏ quá.” Hiên Nhi hài lòng nhìn thành quả của một tháng nay.
Trong một tháng này, Hiên Nhi làm rất nhiều chuyện, nàng bảo sư thúc công biến gian phòng của mình thành gian phòng giống như ở hiện đại, những nơi khác cũng bị thay đổi.
Trong một tháng này, Hiên Nhi không hề gặp sư phụ, hỏi sư thúc công, ông chỉ nói là sư phụ đang bế quan, rồi không nói gì nữa, mà Hiên Nhi cũng không hỏi thêm.
Tây Linh Tử đi vào đại điện, phát hiện nơi này đã hoàn toàn thay đổi, mà trong đại điện kia nữ tử mặc trưởng lụa váy trắng đang còn bận việc với sư thúc của mình.
Đã một tháng Hiên Nhi không gặp sư phụ, cảm giác hắn so với một tháng trước có phần phong độ hơn, vội chạy đến bên cạnh hắn.
Tây Linh Tử chỉ cảm thấy vị tiên tử như nhảy múa nhẹ nhàng này rất giống một cơn đợt gió nhẹ xẹt qua trong lòng hắn, cảm giác rất dịu dàng.
Hiên Nhi giật giật ống tay áo của hắn, dịu dàng nói: “Sư phụ, có phải như vậy càng đẹp mắt hơn không.”
Hắn cứ nhìn Hiên Nhi kéo ống tay áo mình, thân mật như vậy, làm nũng như thế, không biết điều Hiên Nhi muốn hỏi chính là tòa cung điện này, hay là hỏi chính nàng không giống với lúc trước, dù sao thì đều cũng là khác với lúc trước nhiều.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.