
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi của tác giả Ichikawa Takuji mời bạn đọc thưởng thức.
Ký ức ban sơ nhất, chính là màu trắng sáng đẹp đẽ của áo lót nhìn thấy qua lần áo sơ mi của em.
Muốn kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, cho dù thế nào, cũng phải bắt đầu từ đây.
Tuổi mười lăm, bóc đi hết thảy vỏ bọc bên ngoài, em đơn giản mà tự nhiên, là một cô bé bẽn lẽn hướng nội.
Sau lễ Khai giảng, các học sinh mới đều tụ tập trong lớp học, để cho tiện, giáo viên sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự phát âm của tên học sinh, không phân biệt nam nữ, sau Igarashi là Inoue, vì vậy lẽ tất nhiên là tôi được xếp ngồi phía sau em, trước mắt chính là tấm lưng mảnh mai của em.
Tôi chẳng rõ vì tiết trời ấm áp hay vì nguyên do gì, lúc đó em không mặc áo khoác hay gi lê, mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi trắng.
Cặp mắt tôi bị hút chặt vào cái cổ nhỏ nhắn của em, những đường cong thanh mảnh trên cơ thể em tựa như một đứa bé vẫn chưa bước vào tuổi dậy thì.
Em mặc một chiếc áo ngực nhỏ che bầu ngực lại, khiến tôi cảm thấy có gì đó không hài hòa.
Ấn tượng của tôi với thứ đó giống kiểu nhỏ một giọt mực đỏ xuống nền toan trắng. (Nhưng trên thực tế, cái tôi nhìn thấy xuyên qua lớp áo sơ mi màu xanh nhạt ấy là màu trắng của chiếc áo ngực.)
Hai đặc điểm trái ngược của em khi mười lăm tuổi ấy khiến tôi bối rối, có lẽ đây chính là cơ duyên đầu tiên khiến hai người đến với nhau.
Về sau, tôi kể chuyện này cho Yuko nghe, em nhìn tôi với nụ cười khó hiểu.
“Thực ra, hồi em mười lăm tuổi, vốn chẳng cần thiết phải mặc áo ngực, nhưng mà, ăn mặc quá khác biệt với những bạn gái khác thì lại ngại, vả lại ở tuổi ấy người ta ai chẳng muốn làm những chuyện vượt quá sức mình chứ.”
Em tiếp lời:
“Có điều, nếu hồi đó anh Inoue nói chuyện này với em, em sẽ cảm thấy nội tâm mình bị người khác nhìn thấu, có khi hôm sau chẳng dám đi học nữa.”
Tôi thở phào một hơi dài vì may hồi đó đã không nói gì. Bởi tôi không giỏi trong việc nắm bắt nội tâm của người khác nên thường gây tổn thương cho người khác bằng hành động thiếu suy nghĩ mà mình không biết.
Chúng tôi đã gặp nhau như vậy, nhưng trong một khoảng thời gian tương đối dài, em gần như chẳng có sức nặng gì trong lòng tôi, vóc dáng thuần khiết của tôi và lối ăn mặc phô trương, chỉ để lại cho tôi ấn tượng không hài hòa.
Nhập học không lâu, em liền tham gia đội thể dục nhịp điệu của trường, đội nổi tiếng cả nước, ngay sau đấy tôi gia nhập đội điền kinh (nếu trở lại hai mươi năm trước, đội tuyển này cũng có người từng vô địch ở giải thi đấu thể thao các trường trung học toàn quốc, nhưng hiện tại đó là một đội nhỏ yếu, thậm chí muốn tiếp tục duy trì thôi cũng đã khó khăn lắm rồi).
Tôi nghĩ hai chúng tôi đều có tư chất bẩm sinh.
Em có một hình thể ưu việt, cái đầu nhỏ nhắn tôi thậm chí có thể giấu được trong lòng bàn tay, thân thể mảnh mai hết sức, đôi chân dẻo dai, khỏe mạnh, nhảy cao hơn các đối thủ thông thường.
Từ những vị tổ tiên sống trong rừng rậm và thảo nguyên, tôi lần lượt kế thừa hai đặc điểm thoạt nhìn tựa như tương phản nhau, đó là sự nhanh nhẹn và sức bền. Vì vậy, mùa thu năm lớp 11 ấy, hai chúng tôi đều trở thành tuyển thủ trong top 3 của tỉnh. Cả ngày chúng tôi đều nghĩ xem làm thế nào để nhanh hơn, dẻo hơn, chính xác hơn, gần như chẳng có thời gian đâu mà để tâm đến những việc khác nữa. Ba năm cấp ba chúng tôi đều học một lớp, nhưng cơ hội tiếp xúc vì ý thức được sự tồn tại của đối phương có thể nói là vô cùng ít ỏi.
Chẳng hạn, mặc dù chúng tôi đi cùng một chuyến xe buýt đến trường, nhưng trừ giai đoạn thi cử, đội tuyển nghỉ ra, hai chúng tôi chưa bao giờ ngồi chung một chiếc xe.
Bình thường, em bắt chiếc xe đầu tiên của buổi sáng đến trường tham gia buổi tập sáng của đội thể dục nhịp điệu. Hai tiếng đồng hồ sau, tôi mới xuất hiện ở bến xe buýt đó. Những bạn học khác thì lên một chuyến xe buýt nào đó giữa hai thời điểm trên. Tôi chuyên môn chọn chuyến xe muộn như thế, xét cho cùng, là vì tôi cực ghét tiếng ồn ào ầm ĩ trên xe của bọn bạn cùng lớp.
Chiếc xe buýt mà tôi lên mỗi sáng chỉ có hai người, cứ như là xe riêng vậy, trên xe ngoài tôi ra còn có một bạn nữ, cũng có bệnh ghét đông người giống tôi (có khi còn nặng hơn).
Cô bạn ngồi ở trên đầu xe, còn tôi ngồi ở phía cuối.
Tất nhiên, khi vào lớp, tiết học đầu tiên đã bắt đầu, nhưng ở trường chúng tôi không có các giáo viên nhà quê, hay phàn nàn về chuyện này. Họ chẳng nói gì cả, nhưng sẽ viết thêm một dòng vào lời nhận xét cuối học kỳ.
Tôi cảm thấy đây là một việc làm hết sức lịch sự.
Tôi đi đôi dép trong nhà mà các học viên lớp học ban đêm dùng vào, để cuốn sách dành cho giáo viên được các anh khóa trên cho lên bàn thay cho sách giáo khoa, chậm rãi thầm gióng lên trong lòng tiếng chuông vào lớp đã chậm mất ba mươi phút đồng hồ.
Các thầy cô giáo giống như mấy con rối trên kênh truyền hình giáo dục, giảng bài chán không chịu nổi, đối với tôi, tác dụng gây buồn ngủ còn hơn cả lũ ruồi nhặng vo ve. Vì vậy, hầu hết các tiết buổi chiều tôi đều tự tiện coi như miễn phải học, một mình chui vào phòng của đội điền kinh đọc tác phẩm của những nhà văn Anh mà tôi yêu thích như Alan Sillitoe, John Fowles.
Thầy cô giáo các môn thường hỏi Yuko nguyên nhân tại sao tôi không đi học.
Rủi thay, ba năm cấp ba, em hầu như đều ngồi ở vị trí trước mặt tôi.
Với sự thật ấy và như thể dự đoán trước mối quan hệ sau này của hai chúng tôi, các thầy cô giáo đều tự tiện coi em là giám sát viên của tôi.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.