
Tình Khờ – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Tình Khờ của tác giả Tanizaki Junichiro mời bạn đọc thưởng thức.
Một
Những sự kiện trong mối quan hệ của hai vợ chồng tôi xảy ra thế nào, tôi sẽ cố thuật lại y nguyên, chân thực và thẳng thắn nhất có thể. Quan hệ này hẳn chưa từng có tiền lệ. Câu chuyện của tôi sẽ cho tôi ghi chép quý giá về một điều mà tôi mãi mãi không muốn quên đi. Đồng thời, xin quả quyết rằng quý độc giả có thể sẽ rút ra được bài học từ chuyện này nữa.
Khi Nhật Bản ngày càng hội nhập quốc tế sâu rộng, người Nhật và dân ngoại quốc ngày càng háo hức giao thiệp với nhau, thôi thì đủ loại học thuyết, triết lý được mở mang ra; đàn ông đàn bà đều học theo mốt thời trang Tây Dương mới nhất. Chắc chắn trong thời thế như vậy, kiểu hôn nhân của chúng tôi nay tuy còn xa lạ nhưng rồi sẽ phổ biến khắp mọi nơi.
Ngẫm lại tôi thấy chúng tôi ngay từ đầu đã là một cặp quái dị. Khoảng bảy năm trước tôi gặp người phụ nữ bây giờ là vợ tôi, ngày tháng chính xác tôi không nhớ. Lúc ấy, cô nàng là một tiếp viên ở cái quán tên là Café Diamond gần cổng Kaminari, chùa Quan Âm ở Asakusa. Lúc tôi gặp, cô mới mười lăm tuổi đầu và vừa đi làm. Cô nàng mới ra đời – mới học việc, mới tiếp khách gì đó, vẫn chưa phải nhân viên chính thức.
Thật chẳng hiểu sao cái thằng tôi, một người đàn ông hăm tám lại để mắt đến một đứa trẻ như thế, nhưng từ đầu tôi bị cái tên cô bé quyến rũ. Mọi người gọi cô là “Nao-chan”1[1]. Một hôm tôi hỏi thì mới biết tên thật của cô là Naomi, viết bằng ba chữ Hán “奈緒美” (Nại Tự Mỹ). Cái tên ấy kích thích sự tò mò nơi tôi. Tôi thấy tên gì mà kêu quá, viết bằng chữ Latin sẽ thành ra tên Tây. Tôi bắt đầu chú ý đặc biệt đến cô bé. Mà cũng lạ, biết được cái tên cầu kỳ của cô thì tôi nom cô cũng kháu khỉnh, Tây ra phết. Tôi bắt đầu cho rằng để cô bé làm tiếp viên ở một nơi như thế thật là phí phạm.
Naomi quả thực trông hao hao minh tinh màn bạc Mary Pickford: dung mạo cô bé đúng là có nét Tây. Không phải tôi nhìn nhận thiên lệch, nhiều người cũng bảo thế, ngay cả lúc này khi cô nàng đã trở thành vợ tôi. Chắc là đúng thật rồi. Với lại đâu chỉ khuôn mặt mà cả thân hình Naomi lúc khỏa thân cũng rất Tây nữa. Tất nhiên chuyện ấy về sau tôi mới biết. Còn khi đó, tôi chỉ có thể tưởng tượng vẻ đẹp của chân tay cô nàng nhờ phong cách mặc kimono thời thượng của cô.
Tôi không mạnh miệng được về định hướng tương lai của Naomi khi cô còn là cô bé phục vụ quán cà phê; may ra chỉ có cha mẹ hay chị em gái mới hiểu được tâm trạng của một thiếu nữ mười lăm, mười sáu. Nếu được hỏi ngày hôm nay, chắc tự Naomi sẽ bảo nàng đơn giản là bàng quan với mọi thứ mà thôi. Song đối với người ngoài, cô bé Naomi có vẻ là một thiếu nữ ít nói, buồn bã. Vẻ mặt cô bé trông tiều tụy.
Mặt cô tai tái, lì lì như một tấm kính trong dày cộp – vừa mới vào làm ở đó nên Naomi còn chưa trang điểm cái mặt trắng bệch như các cô tiếp viên khác, cũng chưa quen với khách khứa hay đồng nghiệp. Cô có khuynh hướng giấu mình một góc trong lúc lặng lẽ và lo lắng làm phần việc của mình. Đây cũng có thể là lý do tại sao cô bé trông thông minh sáng dạ.
Bây giờ tôi phải giải thích về hoàn cảnh của mình đã. Vào thời điểm đó, tôi là kỹ sư ở một công ty điện lực nọ, lương tháng một trăm năm chục yên. Tôi sinh ra ở Utsunomiya, tỉnh Tochigi. Học xong trung học, tôi lên Tokyo nơi tôi ghi danh vào một trường dạy nghề kỹ thuật ở Kurame. Tốt nghiệp ít lâu tôi trở thành một kỹ sư và ngày nào cũng thế trừ thứ Bảy, tôi rời căn phòng trọ ở Shibaguchi đi tàu đến sở làm ở Oimachi.
Thuê nhà trọ ở một mình với thu nhập một trăm năm mươi yên một tháng, tôi sống tương đối phủ phê. Là trưởng nam nhưng tôi không có nghĩa vụ phải gửi tiền về cho cha mẹ, anh chị em. Gia đình tôi có cả một nông trang sản xuất quy mô lớn; ông cụ tôi mất thì bà cụ với một bà cô và ông bác tận tụy đã tiếp quản mọi thứ dùm tôi rồi.
Tôi hoàn toàn tự do. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sống đua đòi. Tôi là một chàng tư chức gương mẫu: tằn tiện, chân thành, thật thà như đếm, thậm chí còn nhạt nhẽo nữa, ngày nào cũng làm việc mà không mảy may than phiền hay bất mãn. Ở sở làm, anh chàng Kawai Joji được biết đến như là một bậc “quân tử”.
Để giải trí, tôi thường đi xem phim buổi tối, dạo chơi ở khu Ginza, rồi thỉnh thoảng lắm mới tự thưởng cho mình một suất ở nhà hát Đế Quốc. Cùng lắm có thế thôi. Dĩ nhiên, là thanh niên độc thân, tôi không phản đối chuyện cặp kè với gái trẻ. Bản chất tôi vẫn là anh nhà quê nên thường mắc cỡ trước người ngoài và không có người bạn khác giới nào, chả trách được tiếng là “quân tử”. Nhưng chỉ là “quân tử” bề ngoài thôi. Sáng nào đi xe điện và mỗi khi lên phố tôi đều tranh thủ mọi cơ hội để quan sát đàn bà kỹ càng. Một lần, Naomi xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi chưa hề kết luận rằng Naomi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Thực ra có khối đàn bà đẹp hơn nàng trong số các thiếu nữ tôi đã lướt qua trên xe điện, trên hành lang nhà hát Đế Quốc, và ở khu phố Ginza. Nhan sắc Naomi về sau có thăng hoa không chỉ trời mới biết, bấy giờ cô nàng mới mười lăm, còn tôi nhìn tương lai cô nàng vừa kỳ vọng mà cũng vừa quan ngại.
Kế hoạch ban đầu của tôi bấy giờ chỉ là chịu trách nhiệm và chăm lo cho cô bé. Một mặt tôi bị thúc đẩy bởi sự thương cảm dành cho cô. Mặt khác tôi muốn đem lại cái gì đó mới mẻ cho sự tồn tại nhàm chán vô vị hàng ngày của mình.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.