
Bản Chúc Thư – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Bản Chúc Thư của tác giả John Grisham mời bạn đọc thưởng thức.
Chương tám
Ngọn núi nhỏ của Nate được tuyết phủ dày thêm sáu inch khi anh được đánh thức bởi những âm thanh du dương réo rắt từ bản xô-nát cung Si giáng trưởng của Chopin. Xuyên thấm qua các bức tường phòng anh. Tuần rồi là những cầm tấu khúc của Mozart. Tuần trước nữa, anh không nhớ được. Trước đó, là tổ khúc giao hưởng Bốn Mùa của Vivaldi nhưng những âm thanh hoài niệm chỉ còn thấp thoáng trong sương mù lãng đãng.
Như anh vẫn thường làm vào mỗi buổi sáng trong gần bốn tháng qua, Nate đi đến bên cửa sổ và mơ màng nhìn ngắm thung lũng Shenandoah trải dài trước mắt, ba ngàn bộ phía bên dưới núi. Thung lũng cũng phủ màu trắng và anh sực nhớ sắp đến mùa Giáng Sinh.
Anh sẽ xuất viện đúng lúc để kịp ăn mừng Giáng Sinh. Họ – đám bác sĩ và Josh Stafford – đã hứa với anh điều đó. Anh nghĩ về Giáng Sinh và trở nên buồn bã về chuyện đó. Trong một quá khứ không xa lắm anh đã từng có những mùa Giáng Sinh vui vầy bên bầy trẻ và đời sống còn ổn định.
Nhưng giờ đây bọn trẻ đã rời xa anh hết, hoặc vì do chúng đã trưởng thành, ra riêng, hoặc do mấy bà mẹ chúng mang đi và điều cuối cùng Nate muốn là một đêm Giáng Sinh khác trong một bar rượu với những kẻ sầu đời say sưa, khốn khổ như mình, cùng hát những bài ca mừng Noel và làm như mọi chuyện đều vui vẻ.
Thung lũng trắng mờ mờ và tĩnh lặng, một vài chiếc ôtô đang di chuyển như những con kiến, ở phía xa xa.
Lẽ ra anh phải ngồi thiền quán trong mười phút như người ta đã chỉ dẫn cho anh ở Walnut Hill. Thay vì thế, anh tập thể dục nhẹ rồi đi bơi.
Ăn điểm tâm bằng bánh nướng xốp và cà phê đen cùng với Sergio, vừa là nhà tư vấn/y sĩ điều trị/đạo sư của anh. Và trong bốn tháng vừa qua, Sergio cũng là người bạn tốt nhất của anh. Ông biết rõ mọi điều về đời sống bất hạnh của Nate O’Riley.
“Hôm nay cậu có khách đến thăm đấy”, Sergio nói.
“Ai vậy?”
“Ông Stafford.”
“Tuyệt quá!”
Bất kì liên hệ nào với bên ngoài đều được vui vẻ chào đón, trước tiên bởi vì rấtt hạn chế. Josh đến thăm anh mỗi tháng một lần. Hai người bạn khác cùng sở làm cũng đã lái xe trong ba tiếng từ Washington đến thăm anh nhưng họ rất bận và Nate hiểu điều đó.
Tivi bị cấm ở Walnut Hill vì có quá nhiều mục quảng cáo bia, rượu, quá nhiều sô, phim truyện ca ngợi chuyện uống rượu và cả dùng ma túy. Phần lớn những tạp chí phổ thông cũng bị ngăn chặn vì cùng lí do đó. Chuyện đó không thành vấn đề với Nate. Sau bốn tháng anh chẳng còn quan tấm đến những gì xảy ra ở Capitol* hay ở Wall Street** hay ở Trung Đông.
“Khi nào anh ấy đến?” Nate hỏi.
“Chắc độ khoảng mười giờ sáng nay.”
“Sau buổi tập của tôi?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Không có gì làm xáo trộn buổi tập – hai giờ vã mồ hôi và rên rỉ và la hét với một huấn luyện viên có giọng nói gay gắt, rít lên the thé nghe như có vẻ đang chuyển giống từ đàn ông thành bà, song lại được chàng Nate âm thầm ngưỡng mộ!
Khi Josh đến, gặp Nate đang nghỉ ngơi thư giãn trong phòng, ăn một trái cam màu đỏ ối và lại đang nhìn ra thung lũng.
“Trông anh khỏe ra đấy” Josh nói. “Anh giảm được bao nhiêu cân?”
“Mười bốn pound” Nate vừa nói vừa vỗ vào cái bụng phẳng của mình.
“Tốt. Có lẽ tôi cũng nên ở đây một thời gian.”
“Tôi rất tán đồng chuyện đó. Ở đây, thực phẩm hoàn toàn không có mỡ, không có mùi vị, hương liệu hóa học, do một đầu bếp nói giọng trọ trẹ nấu. Mỗi khẩu phần chỉ đựng được nửa đĩa và bạn chỉ đớp vài miếng là sạch nhoáng. Bữa ăn trưa và bữa ăn tối chỉ mất bảy phút nếu bạn nhai kỹ.”
“Những thực phẩm đạm bạc đó lại giúp bạn trường thọ đấy.”
“Bạn có mang đến cho mình vài món khoái khẩu nào không Josh? Chẳng hạn Chips Ahoy hay Oreos? Chắc chắn bạn có giấu thứ gì đó trong cặp da của bạn.”
“Rất tiếc, Nate à. Chả có gì cả.”
“Không có cả một ít Doritos hay M & M’Stafford sao?”
“Rất tiếc, không có gì sất.”
Nate cắn vào trái cam một miếng. Hai người ngồi kề bên nhau ngắm cảnh. Những giây phút trôi qua.
Cậu thấy thế nào?” Josh hỏi.
“Tôi cần ra khỏi nơi đây, Josh. Ở đây mãi tôi trở thành robot mất.”
“Bác sĩ nói một vài tuần nữa thôi.”
“Tuyệt. Vậy thì bao giờ?”
“Chúng ta sẽ xem xét chuyện ấy.”
“Thế nghĩa là gì?”
“Nghĩa là chúng ta sẽ xem xét.”
“Nói rõ hơn đi nào, Josh.”
“Nhẩn nha đã, nhìn xem điều gì đang xảy ra.”
“Tôi có thể trở về hãng được không, Josh. Nói tôi nghe đi.”
“Chưa thể nhanh như thế, Nate. Cậu đang có nhiều kẻ thù.”
“Ai mà chẳng có? Nhưng mà này, hãng của anh mà. Những tên đó anh nói sao chúng phải làm theo răm rắp chứ?”
“Cậu đang có vài vấn đề.”
“Tôi có cả ngàn vấn đề. Nhưng anh không thể đá văng tôi ra theo kiểu như thế.”
“Ai bỏ rơi cậu đâu nào. Chuyện vỡ nợ chúng ta có thể giải quyết được thôi. Nhưng cáo trạng của tòa không dễ gỡ đâu.”
Đúng là không dễ đâu, và Nate không thể đơn thuần chối bỏ là xong. Từ 1992 đến 1995 anh đã không báo cáo về sáu mươi ngàn đôla trong phần thu nhập phụ trội.
Anh ném vỏ cam vào giỏ đựng rác, và nói, “Vậy thì tôi phải làm gì đây? Ngồi đứng loanh quanh trong nhà suốt ngày?”
“Nếu vậy là cậu còn may đấy.”
“Vậy là nghĩa lý quái gì?”
Josh cần phải tế nhị. Bạn anh đang vươn lên từ một lỗ đen. Tránh gây sốc và ngạc nhiên quá lớn.
“Anh nghĩ tôi sắp phải vào tù sao?” Nate hỏi.
“Troy Phelan đã chết”, Josh nói, và Nate phải mất một giây để xoay dòng tư tưởng.
“Ồ, cụ Phelan à”, anh ta nói.
Nate đã từng có một cánh nhỏ trong hãng, ở lầu sáu, nơi đó anh và một luật sư khác cùng ba trợ lý và nửa tá nữ thư ký theo dõi việc kiện các bác sĩ có sơ suất trong điều trị và ít lưu ý đến các vụ khác của hãng.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.