
Chuyện Vặt Ông Pickwick – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Chuyện Vặt Ông Pickwick của tác giả Charles Dickens mời bạn thưởng thức.
Chương 2: Cái Áo Khoác Của Ông Winkle Lọt Vào Một Vũ Hội Và Gây Rắc Rối Cho Ông Ta
Ông Pickwick và các bạn đi lên cầu thang để đến xem những phòng ngủ được dành cho họ. Sau đó, họ dặn những món ăn cho bữa tối, rồi rủ nhau ra phố ngắm cảnh Rochester. Như hầu hết các thành phố cảng sầm uất, thành phố Rochester cũng bẩn thỉu nhớp nhúa và mù mịt khói. Các cửa hiệu trên mọi đường phố đều bán cá và các thứ sò, ốc, dây chão, thùng đựng nước và đủ thứ thập vật khác dùng cho ghe thuyền. Đường phố nào cũng nhan nhản các anh chàng thủy thủ, và anh nào anh nấy đều say xỉn tới mức họ thả rông dọc theo những con đường, cười nói huyên náo theo sau là những bầy trẻ con, hình như chúng tìm thấy ở đám thủy thủ vô số trò thú vị để xem mà khỏi tốn tiền.
Đến năm giờ chiều, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn. Bây giờ thì các Hội viên hội Pickwick đều biết tên người khách lạ, hắn tự giới thiệu là ông Jingle (Kêu Leng Keng), nói luôn mồm uốt cả bữa ăn và tất nhiên, vẫn nói rất nhanh, hắn uống rượu vang cũnh nhanh và nhiều như cách hắn nói.
– Hầu bàn, chuyện gì đang xảy ra trên lầu vậy? – Jingle hỏi – Ghế đều bò lên đó cả, công nhân thì bò xuống… chỗ nào cũng thấy ly tách và nhạc khí. Cái gì vậy?
– Một đêm dạ vũ, thưa ông. – Người hầu bàn đáp.
– Những phụ nữ xinh đẹp trong thành phố đều đến cả chứ? – Ông Tupman hỏi.
– Tất nhiên, thưa ông, những bà rất lộng lẫy – Jingle trả lời – Nơi đây thuộc vùng Kent, một miền đẹp nhất nước Anh đấy, nổi danh nhờ táo, bia, đàn bà.
– Tối rất muốn tham dự đêm dạ vũ này, muốn ghê gớm. – Ông Tupman nói.
– Mỗi vé vào cửa giá mười shilling, thưa ông. – Người hầu bàn tiết lộ.
Ông Tupman lặp lại mối bận tâm của mình, nhưng hình như chẳng ai nghe ông ta nói. Người hầu bàn mang thêm rượu vang đến. Trong suốt một hoặc hai giờ gì đó tiếp theo, chỉ độc một mình gã Jingle Leng Keng kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những hội viên hội Pickwick say mê giỏng tay lên nghe, và mạnh ai nấy uống thỏa thích thứ rượu vang ngon lành, cho tới lúc ông Winkle và ông Snodgrass cảm thấy mắt híp lại. Ông Pickwick vẫn còn mỉm cười được, nhưng mắt ông đã nhắm nghiền, và chẳng mấy chốc ông ta cũng ngủ nốt.
Trên lầu bắt đầu vọng xuống tiếng nhạc xập xình, cho biết buổi dạ vũ bắt đầu. Ông Tupman lại nhắc tới ý muốn tham dự buổi khiêu vũ của mình. Lần này gã Jingle Leng Keng than phiền hắn rất khổ tâm vì hành lý của hắn vẫn chưa thấy đến, hắn giải thích là nếu có quần áo tử tế thích hợp, hắn cũng sẽ rất vui lòng tham gia buổi khiêu vũ.
Ông Tupman nhìn hắn với dáng nghĩ ngợi.
– Tôi sợ rằng tôi hơi béo một chút, còn ông thì lại hơi gầy một chút, vì vậy tôi không thể cho ông mượn một bộ quần áo vừa vặn. – Ông Tupman nói – Ông bạn Winkle của tôi có một bộ có lẽ vừa với ông hơn.
Cả hai cùng quay nhìn ông Winkle lúc này đang gục đầu xuống phía trước, cằm tì sát ngực. Ông Tupman bị cám dỗ quá nặng rồi. Ông háo hức nhìn ngắm các bà các cô xinh xắn lịch sự trong buổi dạ vũ, và ông cũng muốn lôi theo cả anh chàng Leng Keng này cho ó bạn. Ông tỏ ra phân vân bất quyết.
– Uống thêm chút vang nữa đi – Gã Jingle nói để tạo thêm can đảm cho ông Tupman, và hắn rót đầy ly cho cả hai người
Ông Tupman nốc một hơi rõ dài và chẳng còn phân vân ngần ngại gì nữa. Ông mua ngay hai vé tham dự dạ vũ, rồi dẫn Leng Keng lên phòng ngủ của mình, ngay sát cạnh phòng ông Winkle.
Hai mươi phút sau, gã Jingle Leng Keng đã diện xong bộ đồ lớn, kẻng và mới nhất của ông Winkle trên ngực áo có thêu biểu tượng của Câu lạc bộ Pickwick: cái đầu của ông Hội trưởng và những chữ cái P.C (Pickwick Club: Câu lạc bộ Pickwick). Nếu ông Tupman biết trước được những phiền toái mà trò đùa nghịch nhỏ nàysẽ gây ra như thế nào, có lẽ ông sẽ không dám mỉm cười sung sướng như vậy, nhưng những ý nghĩ của ông Tupman không đi xa hơn căn phòng khiêu vũ với hình ảnh các bà vô cùng hấp dẫn trong đó. Ông đóng cửa phòng lại rồi đi ra trước dẫn đường, bước xuống cầu thang.
Phòng khiêu vũ đông đặc người là người. Khi nào không bận khiêu vũ, người ta ngồi lại thành từng nhóm. Những ngài sĩ quan vênh váo chuyện trò với các ngài quý tộc địa phương, và những nhà quý phái địa phương lại bốc phét với các ông chủ tiệm buôn. Còn ngài sĩ quan chỉ huy trưởng bến cảng thì hãnh diện mỗi khi tán gẫu với bất kỳ người nào khác.
Một trong những nhân vật được biết đến nhiều nhất trong đám các sĩ quan là một ông bác sĩ quân y nhỏ con, nhưng béo tốt, được gọi là bác sĩ Slammer. Đỉnh đầu ông này hói, bóng lưỡng, lớp tóc khô cứng màu đen còn lại bao quanh đầu trông chẳng khác gì cái móng ngựa. Ông ta hút thuốc liên tục và tán hươu tán vượn với tất cả, chẳng chừa một ai, cười ầm ĩ, khiêu vũ, bày trò đùa bỡn, chơi bài và làm mọi thứ. Nhưng hành động đặc biệt hơn cả là giở trò tán tỉnh một bà góa già nhỏ nhắn, mà quần áo và các thứ trang sức trên người bà này nói lên rằng bà sẽ là một người vợ quá tốt cho bất kỳ người đàn ông nào có đồng lương khiêm tốn.
Cặp mắt ông Tupman và người bạn mới của ông dán chặt lên tấm thân phì nộn của ông bác sĩ và bà góa phụ mất một lúc. Rồi gã Jingle nói:
– Cô gái già… lão bác sĩ ngốc nghếch già… ý kiến hay đấy… tôi sẽ có vài trò thú vị.
Ông Tupman nhìn hắn, không giấu được ngạc nhiên.
– Tôi sẽ khiêu vũ với bà góa phụ – Jingle quả quyết.
– Bà ấy là ai thế? – Ông Tupman hỏi.
– Ai biết đâu… Tôi chưa từng thấy bà này trước đây… nhưng tôi sẽ phá tan mưu đồ của thằng cha lang băm.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.