Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Em Là Dưa Chua – Anh Là Cá của tác giả Quan Tựu

Chương 2

Nhận thấy móng vuốt của sói đã buông khỏi áo mình, ánh mắt ấm áp của công tử bột chuyển sang Tạ Anh Tư, cười mà như không. Khoảnh khắc đó, Anh Tư cảm thấy con thỏ trong tim mình đang liên hồi nhảy điệu disco, suýt nữa thì nhảy xuyên qua tim, mặt mũi co rúm lại. Trong cái khó ló cái khôn,

Anh Tư bắt đầu, nở nụ cười xu nịnh: “Ha ha, Chu… Chu tổng, trên áo của anh có bụi kìa, để tôi phủi giúp anh.” Nói xong, bộ vuốt ấy run rẩy, nhè nhẹ phủi hai cái lên áo của công tử bột.

Thu tay lại rồi mà Anh Tư vẫn không dám nhìn biểu hiện của Chu Minh, sau đó nhanh nhẹn quay ra nói lớn với mọi người: “Ồ, các đồng chí. Đây là ngài Chu Minh, tổng biên mới của chúng ta, mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh nào.” Nói xong, cô là người vỗ tay đầu tiên, thậm chí đôi mắt đan phượng như toả sáng.

Mọi người thấy Anh Tư cùng một thanh niên trẻ bước ra từ phòng tổng biên, lúc đầu còn phân vân, khi vừa nghe Anh Tư nói thế liền hiểu ý, đầu óc lập tức chuyển biến nhanh nhạy, vỗ tay rào rào.

Trong số đó, Tạ Anh Tư vỗ tay nhiệt tình nhất, mọi người thấy Anh Tư nịnh sếp khoa trương như vậy mà sếp cũng không tỏ vẻ khó chịu, đều cảm thấy tiếc vì bản thân đã bỏ lỡ mất cơ hội làm kẻ nịnh thần.

Chỉ mong sếp trẻ là một Chu A Đẩu(*) dễ gạt, như thế vừa có trò vui để xem, vừa có thể tiếp tục những tháng ngày tươi đẹp với công việc lương cao.

(*) Lưu Thiện (207 – 271), tiểu tự A Đẩu, con trai của Lưu Bị, là vị hoàng đế thứ hai và cũng là cuối cùng của nhà Thục Hán dưới thời Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc. Người Trung Quốc dùng tên A Đẩu, để chỉ một đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, một vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan.

Trong tim hai người phụ nữ chưa kết hôn của phòng biên tập bắt đầu vang lên tiếng lách cách như từ bàn đánh máy vi tính. Hai cặp mắt đã phát ra những ám hiệu tình yêu, rồi tiếp theo là ánh mắt dữ dội như thú dữ tranh mồi.

Chàng công tử bột đang đứng cách họ có vài bước chân, hào hoa thanh tú, tuy có trắng một chút, sẽ dễ bị coi thường nhưng đó lại là điểm để người khác phải ghen tỵ.

Nghĩ đến đây, Lưu Lan – người phụ nữ thích hẹn hò và cô nàng đỏng đảnh Diệp Bội Bội đã cảm thấy nước miếng dâng lên như thuỷ triều, chỉ một chút nữa thôi thì vỡ đê rồi.

Nhưng lúc này, trong lòng Anh Tư lại không ngừng kêu khổ. Sáng sớm nay, cô ngu ngốc coi râu hùm như chổi lông gà mà đem ra chơi, đây không phải tự sát thì là gì? Còn định “ăn đậu phụ” người ta, không cẩn thận, lần sau gã công tử bột đó lại trực tiếp tặng cô miếng đậu phụ, để cô tự giải quyết.

Trong lòng hoảng loạn chẳng biết phải làm sao nhưng ngoài mặt Anh Tư vẫn phải diễn vai xu nịnh, không dám lộ vẻ sợ hãi.

Chu Minh vẫy vẫy tay, ra hiệu muốn mọi người yên lặng, công tử bột quả nhiên vẫn có uy thế hơn người, cả văn phòng lập tức im lặng như tờ.

“Xin chào các vị, tôi họ Chu, vừa rồi cô Tạ đã có lời giới thiệu qua.” Nói đến đây, anh liếc nhìn Anh Tư đang đứng cạnh bên, dọa cô sợ đến nỗi chỉ trong phút chốc chân đã bắt đầu mềm nhũn, “…

Tôi năng lực còn kém, mong được chỉ bảo nhiều, hi vọng trong tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Từ ngữ khiêm tốn lịch thiệp, không hề có chút dáng vẻ suy đồi của A Đẩu.

“Chào tổng biên, tôi là Quan Nghiêm, phụ trách kế hoạch bản tin.” Người đầu tiên giới thiệu là Quan Nghiêm vừa béo vừa lùn. Quan Nghiêm à Quan Nghiêm, người làm sao tên làm vậy, anh ta là một kẻ bị vợ quản nghiêm chính cống.

Nghe đâu, vợ của Quan Nghiêm lúc trẻ là một mỹ nhân có “con mắt biết cười làm mê đắm lòng người”, với vẻ đẹp đẳng cấp, dù có đến tám đời cũng không đến lượt Quan Nghiêm.

Anh ta là người lần đầu nhìn thấy xấu, lần thứ hai nhìn càng xấu, lần thứ ba nhìn thì chỉ muốn khuyên đi thẩm mỹ viện. Nhưng dạo gần đây, một anh chàng ba mươi tuổi còn có thể yêu một bà già tám mươi thì có gì mà không thể chứ.

Quan Nghiêm xấu thì xấu thật, nhưng lại là một người đàn ông biết nghe lời trăm năm hiếm gặp. Cuối cùng, sau một trăm lẻ hai lần cầu hôn, anh ta rốt cuộc đã cưới được mỹ nhân về.

Bây giờ, vợ của Quan Nghiêm tuy đã có tuổi nhưng vẫn xinh đẹp đa tình, hàng ngày được chồng hầu hạ như một bà hoàng thái hậu. Bản thân Quan Nghiêm cũng có thể coi là một loại đột biến trong đám đàn ông, nghe nói vợ bảo đi tất trắng, anh ta mà đi tất đen thì cả ngày hôm đó hồn bay phách tán.

“Xin chào tổng biên! Em là Lưu Lan, phụ trách biên tập, rất vui khi được gặp anh.” Một Lưu Lan ba mươi tuổi còn ra vẻ dịu dàng, câu cuối cùng thật khiến mọi người nghe có phần chối tai.

Anh Tư cảm thấy nổi da gà, ai mà không biết bà cô già Lưu Lan xem mặt nhiều thành nghiện, tối nào cũng nũng nịu, cười duyên với những người đàn ông khác nhau trên bàn ăn, trưng ra bộ mặt đầy vẻ hiền lương thục đức.

Nhưng vừa về đến nhà thì thu thập ngay các loại “phim con heo”, biến thành cô gái làng chơi thời đại mới.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x