
Giá Đâu Đó Có Người Đợi Tôi – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Giá Đâu Đó Có Người Đợi Tôi của tác giả Anna Gavalda mời bạn thưởng thức.
Hổ Phách
Tôi đã từng qua đêm với hàng nghìn cô gái và hầu hết tôi không còn nhớ mặt. Tôi nói bạn nghe điều này không phải để làm trò mèo đâu. Cứ nhìn tiền tôi kiếm ra và tất cả những gã liếm gót quanh quẩn bên tôi, bạn sẽ thừa hiểu rằng tôi đâu cần ba hoa bốc phét bất kể thái độ của người nghe.
Tôi nói thế vì đó là sự thật. Tôi ba tám tuổi và tôi đã quên hầu hết mọi chuyện trong đời mình. Các cô gái cũng quên và những chuyện còn lại cũng vậy.
Có lúc tôi bắt gặp một tờ tạp chí cũ rích thuộc dạng lá cải và thấy cái mặt mình ình trên đó, trong một bức ảnh, với một cô bé yêu trong vòng tay.
Tôi liền đọc chú thích và nhận thấy bé yêu này tên là Lætitia hay Sonia hay gì-gì-đó, tôi nhìn bức ảnh một lần nữa như để tự nhủ: “Thì đúng rồi, cô em Sonia nhỏ nhắn tóc nâu gặp ở khách sạn Villa Barclay có cái giọng the thé và sực mùi nước hoa vani…”
Nhưng không. Đó không phải cái trở lại trong trí nhớ của tôi.
Tôi thì thầm nhắc đi nhắc lại “Sonia” như một gã ngốc và thảy tờ tạp chí xuống, chạy đi tìm một điếu thuốc lá.
Tôi ba tám tuổi và tôi biết rõ đời mình đang xuống dốc không phanh. Trí óc tôi đang lặng lẽ tự hủy hoại. Một nhát cào và hàng mấy tuần nối nhau lao thẳng thùng rác. Tôi sẽ kể bạn nghe, có lần tôi nghe nhắc đến chiến tranh vùng Vịnh, tôi quay sang và bảo:
– Chiến tranh vùng Vịnh là hồi nào vậy?
– Năm 91, người ta đáp, như thể tôi cần từ điển tra nhanh Quid để được thông tin chính xác… Nhưng sự thật, khốn thay, đó là tôi chưa từng nghe nhắc đến chiến tranh vùng Vịnh.
Chiến tranh vùng Vịnh cũng tống vào sọt rác.
Chưa từng thấy. Chưa từng nghe nói đến. Thế đấy, đó là cả một năm hoàn toàn không có ích lợi gì với tôi nữa.
Năm 1991, tôi không có mặt ở đó.
Năm 1991, chắc chắn tôi còn bận đi tìm nguồn cảm hứng và không để ý rằng một cuộc chiến tranh đã nổ ra. Bạn sẽ bảo tôi cóc coi đời ra gì. Tôi nhắc với bạn về chiến tranh vùng Vịnh vì đó là ví dụ điển hình nhất.
Tôi hầu như đã quên sạch.
Sonia, xin lỗi em nhưng đó là sự thật. Tôi không còn nhớ về em nữa rồi.
Và rồi tôi gặp Hổ Phách.
Chỉ nhắc tên nàng thôi cũng đủ khiến tôi khoan khoái trong người.
Hổ Phách.
Lần đầu tiên tôi gặp nàng là tại phòng thu trên phố Guillaume-Tell. Chúng tôi đang lâm vào tình trạng bế tắc từ một tuần nay và tất cả mọi người đều làm chúng tôi phát cáu với những chuyện lôi thôi bẩn thỉu liên quan đến tiền nong bởi vì chúng tôi đang chậm trễ.
Người ta không thể lường trước được mọi việc. Không bao giờ. Trong trường hợp này, chúng tôi không thể lường trước rằng người phụ trách phối khí được rước từ Mỹ về với giá cao ngất ngưởng nhằm làm vui lòng chị em nhà Weston mập thùi lùi của hãng đĩa sẽ ngả trong tay mình ngay từ lần thu đầu tiên.
– Sự mệt mỏi và chênh lệch múi giờ hẳn đã không hợp với anh ta, bác sĩ nói.
Dĩ nhiên, đó hoàn toàn là những chuyện ngu ngốc, thay đổi múi giờ chẳng hề liên quan gì trong chuyện này hết.
Đơn giản là gã người Mỹ mắc phải chứng mắt to hơn bụng và kệ xác gã. Bây giờ, gã mang vẻ mặt luyến tiếc với hợp đồng “để làm các em gái Pháp nhảy múa”…
Đó là một thời điểm tồi tệ. Tôi chưa nhìn ánh mặt trời từ nhiều tuần qua và tôi không dám đưa tay lên vuốt mặt bởi tôi cảm thấy da mình sẽ nứt rạn và vỡ toác ra mất, hoặc một chuyện gì đó tương tự.
Sau cùng, tôi thậm chí không thể hút thuốc được nữa vì họng đau kinh khủng.
Ít lâu sau, Fred quấy rầy tôi với một cô bạn của chị gái cậu ta. Một cô gái theo nghề nghiệp ảnh muốn bám càng tôi trong chuyến lưu diễn. Freelance[21], nhưng không phải để sau đó đem bán những bức ảnh chụp được. Chụp cho riêng cô ta mà thôi.
– Này Fred, để cho tớ yên nào…
– Hượm đã, nhưng nếu tớ dẫn theo cô ấy đến đây một tối thì bận gì cậu hả? Chuyện đó có gì là phiền tới cậu nào?!
– Tớ không ưa bọn nhiếp ảnh gia, tớ không ưa những giám đốc nghệ thuật, tớ không ưa lũ phóng viên nhà báo, tớ không thích họ nhằng nhẵng bám theo làm vướng chân tớ và tớ không thích họ nhìn tớ. Cậu có thể hiểu điều đó chứ, phải không?
– Khỉ thật, bình tĩnh lại đi nào, chỉ một tối thôi, hai phút thôi vậy. Cậu thậm chí sẽ không nói chuyện với cô ấy, mà có lẽ cậu còn không nhìn thấy cô ấy nữa kia. Hãy làm điều đó vì tớ, khỉ thật. Xem ra cậu chẳng nể mặt chị gái mình gì cả.
Khi nãy, tôi nói với bạn là tôi đã quên mọi chuyện, nhưng chuyện này thì không, bạn thấy đấy.
Cô đã đến sau cánh cửa ngách phía trên phải khi bán đứng đối diện với bàn phối khí. Cô đi nhón chân ra vẻ hối lỗi và cô mặc một chiếc áo dây với hai sợi dây thanh mảnh. Từ chỗ tôi đang đứng, đằng sau cửa kính, tôi không nhìn thấy khuôn mặt cô ngay lập tức nhưng khi cô ngồi xuống, tôi đã thoáng thấy cặp vú nhỏ xíu của cô ấy và tôi đã muốn được chạm tay vào chúng.
Sau đó, cô nhìn tôi và mỉm cười. Không như những cô gái thường mỉm cười với tôi bởi họ hài lòng khi thấy tôi nhìn họ.
Cô mỉm cười với tôi như thế, để làm tôi vui lòng. Và chưa bao giờ một buổi thu lại dài với tôi như buổi thu ngày hôm đó.
Khi tôi ra khỏi phòng cách âm, cô ấy không còn ở đó nữa.
Tôi đã nói với Fred:
– Bạn của chị cậu đấy hả?
– Ừ.
– Cô ấy tên gì?
– Hổ Phách.
– Cô ấy đi rồi à?
– Tớ không rõ.
– Khỉ thật.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.