
Chuyện Tình Vượt Thời Gian – Đọc Sách Online Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Chuyện Tình Vượt Thời Gian của tác giả Dục Hồng Y mời bạn đọc thưởng thức.
CHƯƠNG II NGÔI TRƯỜNG “SẢN SINH TOÀN MỸ NHÂN”
“Bố ơi, con đến rồi!” Lúc tôi thở hổn hển chạy đến cổng trường thì trời đã sáng rõ rồi, bố tôi đang lo lắng nhìn ra phía sân trường vắng lặng buổi sáng sớm.
Ôi, cái anh chàng Thượng Quan Cảnh Lăng này, trông đầu thì to, mà chẳng thông minh tí nào cả, sống chết cũng không tin lời tôi nói, làm tôi nói đến khô hết cả cổ mới tạm thời giữ chân được anh ta.
Anh ta định đi cùng tôi, nhưng mà với cái kiểu ăn mặc quỷ quái của anh ta, tôi có điên mới đưa anh ta đi cùng. Mặc dù tôi đã dặn dò anh ta phải đứng đó đợi tôi quay lại, không được để ai nhìn thấy, nhưng kỳ thực, tôi vẫn thấy không yên tâm cho lắm. Dù gì thì anh ta cũng là một anh chàng đẹp trai, trên người lại toàn đồ cổ, nếu bị ai dẫn đi mất thì tôi biết tìm ở đâu cho được?
“Con bé này, sao bây giờ mới tới hả? Tối hôm qua con đi đâu vậy?”
Bố thấy tôi tới trễ, lại học kiểu trách mắng của mẹ. Hừm, cái tốt không học, toàn học những cái xấu.
“Con chơi ở trong công viên bên cạnh trường… Hì hì, bố, ví tiền và giấy nhập học của con đều mang đến rồi chứ ạ?”
Mẹ tinh hơn chuột, bố lại còn tinh hơn cả mẹ, không thể nói nhiều được, nếu để bố biết chuyện của Thượng Quan Cảnh Lăng thì chết dở.
“Con bé này càng lớn càng cẩu thả. Thôi để bố đưa con đi làm thủ tục nhập học.”
Bố quay lại, nhìn cổng trường, thốt lên khen ngợi: “Không hổ danh là trường Trung học Phác Thiện, đẹp thật! Đi thôi! Tiểu Ngư, sao con vẫn còn đứng đấy?”
“Bố, bố không cần phải đưa con đi đâu, bố nhanh quay về đi, không thì không những làm ảnh hưởng đến công việc ngày hôm nay, mà còn ảnh hưởng đến cả công việc ngày mai của bố nữa. Nếu đến cuối tháng mà bị công ty trừ lương thì mẹ sẽ mắng đấy.” Buồn cười thật, làm sao có thể để bố đưa tôi đi được cơ chứ? Bố lề mề chậm chạp như thế, đợi làm xong thủ tục thì anh chàng Thượng Quan Cảnh Lăng đáng thương của tôi đã chạy đi theo người khác mất rồi.
“Ừ… con nói cũng đúng, vậy thì bố không đi cùng con nữa, con gái bố càng ngày càng giỏi giang, việc gì cũng có thể tự mình làm được rồi.” Uy lực của mẹ quả là rất lớn, bố đưa ví tiền và giấy nhập học cho tôi rồi vội vội vàng vàng đi đến bến xe. Ha ha, tôi cúi đầu kiểm tra chiếc ví, bố đúng là thương tôi nhất, trong ví có thêm những hơn hai trăm tệ.
Sau khi tạm biệt bố, tôi nhanh chóng chạy đến nơi tiếp nhận học sinh mới. Đang trên đường đến đó thì nhận được tin nhắn của bố: “Con gái ngốc, giờ con đã vào cấp ba rồi, con phải biết điều, đừng nghịch ngợm như trước nữa, đừng gây ra tội với các bạn mới của con đấy.”
Ôi chao, vừa mới khen bố được một câu xong mà đã cảm thấy cụt hứng thế này rồi! Tôi đâu có nghịch ngợm? Ai thấy tôi cũng phải yêu quý, hoa nhìn thấy tôi cũng phải nở, khí phách lẫm liệt, nghĩa khí hơn người. Lâm Tiểu Ngư tôi rõ ràng là một “nữ hiệp”, vậy mà bố lại nói là tôi nghịch ngợm chứ! Nhưng mà thấy cũng đúng… vì vừa mới vào trường tôi đã đắc tội với một anh chàng rồi.
Lúc gần đến phòng tiếp đón học sinh mới, tôi bỗng phanh gấp xe lại, từ từ đã nào, không phải là sẽ gặp kẻ thù ngày hôm qua đấy chứ? Nghĩ đến cái khuôn mặt lạnh lùng đấy, lòng tôi lại không khỏi băn khoăn – hôm qua tôi làm hắn bị thương, có khi trên má hắn đã hằn một vết sẹo cũng nên, và như vậy là tôi đã “hủy hoại dung nhan” của hắn. Ôi! Có khi hắn sẽ bẻ gãy xương tôi mất!
Thôi kệ, để bảo vệ hình tượng chắc hắn cũng chẳng dám làm gì tôi đâu!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng lúc đến phòng tiếp đón học sinh mới, tôi vẫn phải đứng ngoài cửa sổ ngó nghiêng một lúc. Oh yeah! Trời cũng giúp tôi – không có cái tên ngụy quân tử đó, chỉ có hai tên ngốc hôm qua gặp và một vài bạn nữ sinh.
Tôi bước vào trong, đặt giấy báo nhập học lên trên bàn và nói: “Em đến báo học.”
Tôi giả vờ là trên mặt mình có cái gì đó, dùng tay che nửa mặt. Ai ngờ hai tên ngốc kia mắt cũng tinh đáo để, họ liền đến trước mặt tôi.
Một trong hai tên lên tiếng: “Hóa ra là cô à, cuối cùng thì cô cũng đến rồi.”
Cuối cùng thì cũng đến? Hu hu hu… Không phải là bọn họ mai phục từ lâu, chỉ đợi tôi đến rồi tự sa vào lưới đấy chứ?
Ha ha, thật là “một ngày không gặp mà ngỡ ba thu”. Dù sao thì cũng không thể trốn được, tôi nắm lấy tay, cười ngượng ngùng. Nhưng sao nghe cái câu đó lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
“A Ngũ, mày gọi điện thoại cho đại ca ngay…” Tên ngốc đó vội vàng quay đầu nói với tên ngốc kia.
Gọi điện thoại cho đại ca? Lần này thì tôi toi rồi, mặc dù võ công của Lâm nữ hiệp tôi cao cường nhưng nếu phải lấy ít địch nhiều thì cũng không dễ dàng gì!
“Nhưng mà chỉ là đi đăng ký một chút thôi mà, cũng chẳng cần phiền đại ca các anh đến làm gì nhỉ?”
“Cô đang nói cái gì vậy?” Tên ngốc đó nhìn tôi một cách nghi hoặc, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ và nói: “À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cô vẫn chưa biết nhỉ! Tối hôm qua sau khi cô chạy đi, đại ca chúng tôi liền đuổi theo để tìm cô đấy…”
Hả? Đuổi theo tìm tôi? Nhất định là muốn truy sát tôi rồi!
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.