
Phút Giây Gặp Gỡ Một Đời Bên Nhau – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Phút Giây Gặp Gỡ Một Đời Bên Nhau của tác giả Hoa Thanh Thần
Chương 1-2
“Gọi sáu cuộc? Không phải đang đùa đấy chứ!” Đối tượng lần xem mặt này rốt cuộc phải sốt ruột đến mức nào chứ?
“Con cho rằng ai cũng giống con sao? Đã suýt soát ba mươi rồi mà vẫn suốt ngày lông bông?”
“Còn một tháng ngữa con mới tròn hai mươi chín tuổi.”
“Con còn mặt mũi nói thế sao, ra ngoài nói với người khác thì thôi, với mẹ mà con vẫn không biết xấu hổ như vậy?”
“Ra ngoài con luôn nói cô đây năm nay mới hai mươi tám.”
“Được được được! Đừng có ở đấy mà cãi chày cãi cối với mẹ. Mẹ cũng không giục con nữa, tóm lại trước sáu rưỡi con phải có mặt ở nhà hàng cho mẹ, bằng không…”, nghe một loạt tiếng “tút tút” trong điện thoại, bà Thị cười lạnh, “Về rồi biết tay mẹ mày, con ạ!”.
Tục ngữ nói rất đúng, thà đắc tội với tiểu nhân, ngàn vạn lần cũng đừng đắc tội với đàn bà, đặc biệt là người đang trong thời kỳ mãn kinh.
Theo lời của Chu Kiều Na thì: “Dù gì cậu cũng phải cho mẹ cậu một con đường sống chứ. Bà vì cậu mà sắp xếp đến mười lần xem mặt, ít ra cậu cũng phải đi hai, ba lần. Một lần cậu cũng không chịu đi, như vậy là đang ép mẹ cậu vào đường cùng đấy. Với tính cách của mẹ cậu, thì coi như cả nhà cậu không còn đường sống rồi”.
Lời của Chu Kiều Nha quả không sai. Kể từ sau Tết nguyên đán, mẹ đã sắp xếp mấy lần xem mặt cho cô nhưng lần nào cô cũng từ chối. Tối nay nếu còn không chịu đi, thì chỉ e cô thực sự sẽ bị mẹ tống cổ ra khỏi nhà mất.
“Mẹ yên tâm, bây giờ mới năm rưỡi. Dù có phải bò, con cũng sẽ đến nơi trước sáu rưỡi.”
“Yên tâm? Nha đầu chết tiệt, ngày nào con còn chưa chịu kết hôn, thì mẹ có chết cũng không yên lòng được con ạ!”
Cuộc gọi cuối cùng cũng chấm dứt.
Thị Y Thần khẽ xoa lỗ tai, rốt cuộc cũng có thể thở phào. Cô nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, đi thẳng đến địa điểm xem mặt.
Chuyện xem mặt cỏn con này cô sớm đã quen, theo như định nghĩa trong từ điển của cô thì đây chỉ đơn giản là việc ăn cơm cùng những người lạ khác nhau mà thôi.
Vẫn còn năm phút nữa mới đến sáu rưỡi, cô nhanh chóng bước vào cửa chính nhà hàng.
Địa điểm mà đối phương chọn là một nhà hàng Hàn Quốc. Phong cách bài trí này không giống những nhà hàng Hàn Quốc truyền thống cho lắm.
Trần nhà lắp những thanh gỗ màu cà phê để ngăn cách, nhìn giống như những phím dương cầm đen trắng đan xen rất có quy luật. Ở giữa phòng treo mấy chiếc đèn trùm pha lê cỡ vừa, khiến ánh sáng trong phòng có phần mờ ảo.
Nhưng trên mỗi bàn ăn đều đặt vài chiếc đèn pha lê nhỏ xíu, phản chiếu ánh sáng xuống mặt bàn. Có thể người chủ muốn tạo ra bầu không khí ấm cúng cho nơi này…
Dưới sự chỉ dẫn của mẹ, Thị Y Thần cũng tìm được đến đúng chỗ ngồi đã hẹn. Nhưng khi thấy ở đó có rất nhiều người, trong phút chốc cô chợt ngây người. Liệu có phải cô đến nhầm chỗ không? Đây không phải là một buổi xem mặt, nó giống buổi liên hoan gia đình hơn…
“Cháu là Thị Y Thần phải không?”, một bà cô khoảng năm, sáu mươi tuổi cất tiếng hỏi.
“Vâng”, cô khẽ gật đầu, ngây người đứng trước bàn tiệc.
Chỗ ngồi vừa khéo đủ cho sáu người, ba người ngồi một dãy đối diện và ba người ngồi phía còn lại. Nếu cô đoán không nhầm thì người đang ngồi ở vị trí chính giữa dãy bên trái – người đàn ông trung niên duy nhất nhìn có vẻ trẻ hơn một chút – chính là đối tượng xem mặt lần này của cô.
Vì trong số ba người đàn ông đang ngồi đó, chỉ có người này trông gần ba mươi lăm tuổi, hai người còn lại, một người ước chừng cũng phải sáu mươi, người kia chắc xấp xỉ tám mươi
. Mẹ cô dù hằng ngày có cằn nhằn cô đi chăng nữa, có không muốn nhìn thấy mặt cô đến mức nào, cũng không đến nỗi sắp xếp để cô đi gặp một ông chú và một ông lão như vậy đâu.
Người phụ nữ vừa lên tiếng hỏi cô ngồi ngay bên trái người đàn ông trung niên, bên phải anh ta là một bà lão đã cao tuổi, nhìn qua chắc cũng không quá bảy, tám mươi.
Có nhìn đi nhìn lại thì cô vẫn thấy đây giống một buổi liên hoan gia đình, cho nên phản ứng đầu tiên của cô chính là nghĩ mình đã tìm nhầm bàn.
“Ngồi đi, cháu có thể gọi tôi là cô Thôi”, người phụ nữ ấy vừa nói xong, ông chú và ông cụ ngồi đối diện lập tức dịch vào trong, trông có vẻ chật chội, chừa lại một chỗ nho nhỏ cho Thị Y Thần.
Dì Thôi, quả thật người cũng như tên, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết sáu cuộc điện thoại kia chắc chắn do bà ấy “thôi thúc”.
Thị Y Thần không ngồi xuống ngay, cô nhìn cái khoảng trống bé tẹo đó, rồi lại nhìn lên ông chú và ông cụ đang cố chen chúc với nhau, khóe miệng vô thức giật giật.
Sao cô có thể không biết xấu hổ mà ngồi ngang hàng với hai vị lớn tuổi này được chứ? Tình huống lúc này khiến cô liên tưởng ngay đến khung cảnh ở tiệm KFC, cho nên lúc này thà ngồi tại tiệm KFC vẫn hơn.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.