Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Thâm Cung của tác giả Trần Lạc Hoa

Chương 2 (1) (11/06/16)

Ngày hôm sau, khi ta thức dậy thì Hoàng Đế đã thượng triều từ lâu, chỉ còn mình ta trên chiếc giường rộng lớn. Mình mẩy ta đau nhức đến độ không ngồi dậy nổi. Cũng may, có Ngọc Thủy đỡ ta ngồi dậy, giúp ta mặc y phục.

Ngọc Thủy năm nay mười chín tuổi, là nữ quan Chưởng sự quản lí tòa cung điện mang tên Cẩm Tước này, cũng là người trực tiếp hầu hạ ta ở đây.

Khi ta ngâm mình trong bồn nước nóng thì Ngọc Thủy đứng một bên vừa kì lưng, xoa vai cho ta, vừa nhắc nhở những việc sắp phải làm.

– Chủ nhân, lát nữa giờ Thìn, chủ nhân sẽ phải sang Triêu Lan cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, cùng các vị chủ nhân khác dùng điểm tâm.

Đáng lẽ phải đến Thuận Ninh cung thỉnh an Lão Phật Gia, nhưng hiện giờ Lão Phật Gia đang ở Bạch Hoa sơn lễ Phật, tháng sau mới trở về. Buổi trưa, các cung nhân trong Cẩm Tước cung sẽ đến thỉnh an chủ nhân để người nhận mặt.

Vì nô tỳ còn có cung vụ phải làm nên không thể hầu hạ chủ nhân cả ngày, chủ nhân nên chọn thêm một vài cung nữ, thái giám vừa mắt.

Giọng nói líu lo của Ngọc Thủy cứ đều đặn rót vào tai, ta nghe mà không khỏi thở dài. Thì ra làm phi tử cũng khá bận rộn.

Đã từ rất lâu rồi, chuyện lớn nhỏ gì cũng tự tay ta làm lấy chứ chẳng có người hầu hạ. Ngay cả lúc xuất giá, phụ hoàng cũng chỉ cử một cung nữ già đến giúp ta mặc hỉ phục rồi trang điểm qua loa. Bởi vậy, ta chưa bao giờ nghĩ việc tắm rửa thay y phục lại có thể nhộn nhịp đến mức này.

Nước tắm phải pha đúng mười giọt tinh dầu. Thời gian ngâm mình không được quá ngắn cũng không được quá dài.

Tắm xong dùng lụa thấm ráo nước trên người rồi còn phải thoa phấn ngọc trai dưỡng thể. Tóc lau khô lại phải rải lên một lớp tinh dầu, rồi lại hong khô lần nữa. Nói chung là vô cùng rườm rà phức tạp.

Trên người ta có sẵn mùi thảo dược nên thoa thứ hương liệu gì lên cũng tạo thành hỗn hợp mùi vô cùng kỳ dị, vì vậy Ngọc Thủy đành miễn cưỡng dùng mấy loại phấn không mùi.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Ngọc Thủy đang giúp ta mặc trung y thì có mấy cung nữ khác bưng váy áo thẳng hàng đi vào. Mỗi người một việc, thuần thục vô cùng.

Ngọc Thủy chọn cho ta một bộ váy áo năm lớp may bằng lụa tơ tằm, lớp nào cũng mỏng nhẹ như cánh bướm nhưng khi kết hợp lại rất trang nhã mà không quá ô trương.

Vài chùm hoa lê trắng muốt được thêu nổi trên tà váy màu hồng phấn, tưởng như những đám mây đi lạc còn thiêm thiếp ngủ trong bình minh. Ngang eo ta thắt một dải lụa màu san hô nền nã, lại đeo một cái túi hương nhỏ tinh xảo. Suốt hai mươi năm qua, ta chưa từng được chạm tay vào một bộ xiêm y đẹp đẽ nhường ấy.

Khi y phục đã xong xuôi đâu đấy, ta lại bị đám cung nữ lôi ra bới tóc trang điểm.

Ngọc Thủy hào hứng miêu tả về một kiểu bới tóc gọi là “bạch hạc vân thê”, nhưng ta nghe được một nửa đã đổ mồ hôi lạnh, nghe xong thì ngồi không vững nữa. Cái kiểu tóc này chẳng phải là để giết người sao? Nặng như vậy, rườm rà như vậy, muốn ta gãy cổ chết hay sao?

Để bảo toàn tính mạng, ta nhất quyết không cho Ngọc Thủy động vào đầu tóc. Ngọc Thủy cũng rất kiên trì, khăng khăng đòi ta phải theo ý nàng; thành ra Cẩm Tước cung không tránh khỏi một trận gà bay chó sủa.

Ta để mặc tóc xõa sau lưng, cứ thế xách váy chạy trước. Ngọc Thủy một tay cầm trâm, một tay cầm lược khí thế bừng bừng đuổi sát phía sau. Phía sau nữa là mấy cung nữ hớt hơ hớt hải vừa chạy vừa gọi:

– Chủ nhân! Chủ nhân! Đợi bọn nô tỳ với!

Cứ chạy như vậy hết một vòng Cẩm Tước cung thì cũng vừa hết nửa canh giờ. Từ nhỏ ta đã chịu khổ cực, thể lực được rèn luyện nhiều năm, mấy cung nữ này làm sao sánh bằng.

Không ngoài dự tính của ta, khi ngoái đầu lại nhìn, bọn người Ngọc Thủy trông thảm hết chỗ nói: tóc tai tán loạn, y phục xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại, mặt mày trắng bệch.

Nhắm chừng Ngọc Thủy không còn sức mà bới tóc nữa, ta mới dừng lại, vẫy vẫy bọn họ trở về.

Ngọc Thủy thở không ra hơi, hai tay run rẩy, chỉ có thể làm cho ta một kiểu tóc bới nửa đầu đơn giản.

– Chủ nhân… nô tỳ thật sự… không… không hiểu nổi…

Nhìn vẻ mặt ấm ức của nàng, ta thấy hơi có lỗi.

– Như thế này là rất đẹp rồi. Không cần phải làm kiểu bạch hạc gì gì đó đâu.

– Là bạch hạc vân thê! Chủ nhân à, các vị nương nương khác đều trang điểm rất đẹp, tại sao người lại…? Như vậy chẳng phải lát nữa gặp bọn họ, chủ nhân sẽ bị lép vế hay sao?

Ngọc Thủy càng nói càng nghẹn ngào. Ta đột nhiên thấy mủi lòng, liền kéo tay nàng, ý muốn nàng ngồi xuống cạnh ta. Ngọc Thủy tuy mắt đã đỏ nhưng vừa bị ta kéo lại gần đã nhảy dựng lên, lắp bắp:

– Chủ nhân! Nô tỳ không dám…

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x