
0852 – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách 0852 của tác giả Giải Tổng
Chương 2
Ngày đó Lô Nhân đã quên.
Phần tiếp theo là do bộ phận liên quan kiểm tra về chất liệu và số lượng để bắt đầu sản xuất, nơi quỷ quái kia cô không còn ghé đến nữa.
Lại là thứ hai, cuộc họp thường kỳ diễn ra.
Cô cầm bút vẽ tranh, tính toán chi phí tân trang phòng tân hôn cùng chi tiêu trong tương lai. Mua xong căn hộ là sẽ nợ nần, đồ trang trí trong nhà hầu như phải trả bằng tiền mặt, từng chi tiết nhỏ đều được Lô Nhân ghi rõ.
Trong mớ hỗn độn bòng bong này lại khiến cho cô cảm thấy vui sướng.
Lô Nhân lấy điện thoại cầm tay ra, chụp một bức ảnh, gửi tin nhắn cho Lưu Trạch Thành.
Lãnh đạo vẫn còn đang nói chuyện, Lô Nhân lơ đãng, ngón tay gõ gõ, màn hình chợt sáng chợt tắt, tin tức đã được gửi đi.
Cuộc họp kết thúc, mọi người tản đi, Lô Nhân từ trong dòng người đi ra.
Giám đốc Đỗ gọi to: “Lô Nhân, đến văn phòng của tôi một chút.”
Lô Nhân ngẩn người, vội vàng đáp ứng.
…………
Từ văn phòng đi ra, cô lại gửi một tin nhắn cho Lưu Trạch Thành.
Lô Nhân tựa người vào cạnh tường, cúi đầu, mãi cho đến khi màn hình chuyển sang màu đen, mới đem di động cất vào túi.
Lúc tan việc, Lưu Trạch Thành cũng gọi điện tới, nói khuya nay sẽ về phòng trọ ăn cơm. Lô Nhân đi đến siêu thị gần đó, thuận theo sở thích của anh ta nên mua rất nhiều nguyên liệu tươi ngon, lại tiện đà mua thêm hai tá bia.
Lúc vào tiểu khu, bảo an gọi cô lại: “Tiểu Lô, có hàng chuyển phát nhanh đây.”
Cánh cửa ở tiểu khu là cửa sắt chạm rỗng kiểu cũ, còn vách tường đã ố màu vàng nhạt, góc tường loang lổ, rêu xanh mọc đầy.
Lô Nhân dừng bước, chìa cánh tay ra: “Cám ơn.”
Bác Lý nói: “Gần dây cháu nhận được nhiều hàng chuyển phát nhanh thế?”
Lô Nhân cười cười: “Tài liệu chuẩn bị phòng tân hôn, cháu mua trên mạng để tham khảo.”
“Muốn chuyển nhà sao?”
“Còn phải chờ ít thời gian nữa ạ.” Lô Nhân đi về phía trước: “Nhà mới còn chưa hoàn công…… Phiền bác rồi, bác Lý.”
Lão Lý vẫy tay: “Đừng khách sáo.”
Lô Nhân đi vào tiểu khu.
Cô và Lưu Trạch Thành sau khi tốt nghiệp đại học liền đến nơi này ở trọ, đã năm năm rồi.
Một tòa nhà cũ trong khu phố cổ, nhưng may mắn thay các thiết bị xung quanh và phương tiện sinh sống đều được quản lý chặt chẽ.
Ở trước cổng còn có bản an thay phiên ngày đêm trực ban, bình thường khu chung cư này nếu bị tắt nguồn điện là do bọn họ đến sửa chữa, trị an cũng tốt. Tuy rằng phòng hơi cũ nát, nhưng vẫn có một cuộc sống thoải mái.
Một lát sau.
Vài món ăn đã được chuẩn bị xong, cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Lô Nhân đem mâm đặt trên bàn, thăm dò hỏi: “Về rồi ạ? Rửa tay ăn cơm thôi.” Nói xong liền bước tới phòng bếp.
Lưu Trạch Thành không lên tiếng trả lời, cúi đầu đổi giày. Buông ba lô đi vào toilet rửa tay, anh ta ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn về phía Lô Nhân một chút.
Gò má Lô Nhân ửng đỏ vì nóng, mồ hôi chảy từ trên trán xuống gáy, cô cười: “Sở nghiên cứu gần đây bề bộn công việc sao?”
Lưu Trạch Thành uống một ngụm nước: “Ừ.”
“Anh đừng làm việc quá sức, buổi tối nên trở về nhà.”
Chén đũa phút chốc đụng nhau leng keng vang lên một tiếng giòn tan, thật lâu sau anh ta mới “Ừ”một cái. Anh ta tiếp lời: “Tiểu Vương xin nghỉ phép, hai ngày nay không đủ người.”
Lô Nhân nói: “Một lát nữa em xoa bóp giúp anh?”
Lưu Trạch Thành dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô một hồi, cuối cùng buông cốc nước nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh ta nhìn cô trìu mến, trong đôi mắt kia dường như có phép thuật, nhìn thẳng vào mắt cô.
Ban đầu ở trường học, Lưu Trạch Thành theo đuổi Lô Nhân, cô không chú trọng bề ngoài, cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào tình cảm, lại trong lúc vô ý bị cặp mắt kia thu hút.
Tình yêu tuổi thiếu niên cứ như vậy bắt đầu, sáu năm làm bạn thấm thoát đã trôi qua.
Lô Nhân hoảng hốt nắm lấy tay anh ta: “Sao vậy?”
Lưu Trạch Thành nhéo nhéo tay cô, trên mặt mệt mỏi và áy náy: “Anh cực khổ một chút cũng chẳng sao, chỉ cần em sống thoải mái là được.”
Trái tim Lô Nhân tan chảy: “Em sợ anh mệt thôi.”
“Anh biết.”
Hai người nói chuyện một lát, sau đó mới bưng chén dĩa lên bàn.
Lô Nhân nói: “Nhà mới sắp hoàn công rồi, kế tiếp là phải mua đồ nội thất, tiền em không đủ khả năng……”
“Ừ.” Lưu Trạch Thành lại tiếp tục ăn cơm, nói: “Ngày mai anh sẽ đi rút tiền, hai vạn đủ không?”
“Cũng tầm đó ạ.”
Một đề tài, vài câu liền giải quyết xong.
Bầu không khí trên bàn cơm lại lâm vào tình cảnh yên tĩnh. Lưu Trạch Thành không nói chuyện, anh ta cứ cúi đầu ăn cơm.
Lô Nhân cắn cắn chiếc đũa, nhớ tới chuyện giám đốc Đỗ hôm nay tìm mình, cô há to mồm, vừa định nói chuyện, chuông điện thoại reo lên.
Lưu Trạch Thành buông đũa xuống, nhìn về phía Lô Nhân: “Là sở nghiên cứu, anh đi nghe một chút.” Nói xong liền đi đến ban công, tay đóng cửa phòng.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.