Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân của tác giả Đao Hạ Lưu Đường

Chương 2

Ngày Khuông Tư Mẫn thi đấu đúng vào ngày làm việc của Khuông Ngữ Điềm, may mắn cô chỉ là giáo viên âm nhạc “có cũng được, không có cũng không sao”, hơn nữa cô dạy chủ yếu các lớp khối 9 nên công việc không quá vất vả, chị Tống – giáo viên ngữ văn liền vui vẻ đồng ý đổi giờ với cô.

“Tiểu Khuông, thứ tư tuần sau em bận việc gì hả?”

Khuông Ngữ Điềm đứng bên cạnh bàn làm việc, “Em gái em có trận đấu, nên em đi cổ vũ cho con bé.”

“Trận đấu gì vậy?”

“Đấu bóng rổ chị ạ.”

“Con gái cũng chơi bóng rổ ư?” Chị Tống đẩy mắt kính, “Chuyện này hiếm đó.”

Bỗng nhiên có một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên, “Không hiếm đâu ạ, con cũng có thể chơi bóng rổ, nhảy lên thật cao là đằng khác.”

Người vừa nói chuyện chính là con trai của chị Tống, năm nay cậu bé bốn tuổi, dáng người hơi gầy, có chút tinh nghịch, lúc này cậu bé đang cầm con Iron Man chạy tới chạy lui trong văn phòng.

“Con là con trai, con trai cũng biết chơi bóng rổ!”

Chị Tống lo cậu đụng phải đồ vật trong văn phòng, chị cau mày bảo cậu bé không được nghịch ngợm. Nhưng con trai chị vờ như không nghe thấy, cậu bé vẫn chạy tới chạy lui trong phòng, quả nhiên một lúc sau cậu bé va phải chồng hồ sơ, mấy tập hồ sơ giống như quân bài domino rơi đầy đất.

Chị Tống đau cả đầu nên mắng cậu bé mấy câu. Khuông Ngữ Điềm mỉm cười, cô cúi người nhặt mấy tập hồ sơ rồi xếp lại vào chỗ cũ.

“Lần sau con còn nghịch ngợm như này thì mẹ chặt tay!”

Cậu bé chạy bình bịch ra xa rồi trốn phía sau ghế, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt to tròn, “Không được, mẹ không được chặt tay con!” Cậu bé giấu tay phải ra sau lưng, còn tay trái bắt đầu diễn tả hành động, “Không tay là chú yêu quái, con không muốn mất tay, con muốn có tay, muốn có tay!”

Chị Tống phụ Khuông Ngữ Điềm sắp xếp lại tập hồ sơ, sau đó mới đi qua túm con trai, “Con nói vớ vẩn cái gì vậy?”

“Con thấy ở ngoài cửa, ngày nào chú quái vật cũng đi qua đi lại, chú quái vật không có tay.”

Cậu bé buông thõng tay phải, bắt chước giống hệt người đàn ông mà cậu từng nhìn thấy, “Mỗi lần con tới gần là chú quái vật lập tức rời đi, chắc chắn chú ấy đi biến hình.”

Chị Tống nghiêm mặt, “Gì mà chú quái vật có tay với không tay, lần sau con không được tới gần người lạ, nhớ chưa?!”

Cậu bé phụng phịu trả lời: “Vâng.”

Chị Tống trừng mắt nhìn con trai và thở dài, lúc quay đầu vẫn thấy Khuông Ngữ Điềm đứng đó, chị vội đi qua nói chuyện, “Chị đã từng nói với em rồi, bây giờ loại người nào cũng có. Tiểu Khuông, em ra ngoài một mình nhớ phải cẩn thận. Mấy người khuyết tật như mất tay mất chân, đáng thương thì đáng thương…” Chị nhún vai, cố tình hạ nhỏ giọng, “Nhưng vẫn phải đề phòng, các cụ có câu biết người biết mặt khó biết lòng.”

Khuông Ngữ Điềm không bày tỏ ý kiến, cô rũ mắt và nói câu “Cảm ơn”.


Khuông Ngữ Điềm định tìm Từ Cẩn Sơ để nói chuyện thêm lần nữa, nhưng suy đi nghĩ lại thì cô cũng không biết mình nên nói chuyện gì với anh. Có khá nhiều người biết chuyện của bọn họ, bây giờ gặp mặt nói chuyện cũng không phải là sự lựa chọn tốt cho cả hai.

Khuông Ngữ Điềm về đến nhà mới có 7 giờ, nhưng sắc trời bên ngoài đã tối sầm.

Tôn Úc Khả đang sì sụp ăn mì tôm, nghe thấy tiếng động phía sau thì bèn quay đầu lại, đến khi nhìn thấy bạn mình, cô lại xoay người tiếp tục ăn mì.

Khuông Ngữ Điềm cởi giày cao gót, cô đi vào nhà rồi ngồi khoanh chân bên cạnh Tôn Úc Khả, “Sao cậu lại ăn mì?”

“Tớ lười ra ngoài.” Tôn Úc Khả ngậm miếng mì trong miệng, giọng nói nghe không được rõ ràng, “Trời tối, bên ngoài không an toàn.”

Khuông Ngữ Điềm ngạc nhiên nhướng mày, từ trước đến giờ bạn của cô là người luôn không sợ trời không sợ đất, “Cậu mà cũng sợ ư?”

Tôn Úc Khả đặt bát mì xuống bàn, sau đó với tờ khăn giấy lau miệng, “Tớ không sợ, nhưng tớ không chịu nổi khi bị người ta hù doạ.”

“Ai dám doạ cậu?”

“Là bác gái hay nhảy khiêu vũ dưới quảng trường ấy, suốt ngày nói với tớ là bên cạnh có người đàn ông cụt tay lập dị, chẳng nói chẳng cười, mặt mày lúc nào cũng u ám. Bác ấy còn nói có khả năng anh ta là tội phạm truy nã đang lẩn trốn.”

Khuông Ngữ Điềm hơi giật mình, không hiểu sao cô lại nghĩ tới “chú quái vật không tay” mà con trai chị Tống đã nhắc tới chiều nay.

Mùi mì tôm quanh quẩn chóp mũi, Khuông Tư Điềm khịt mũi, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x