Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách U Linh Sơn Trang của tác giả Cổ Long mời bạn đọc thưởng thức.

Hồi 02. Đồng bệnh tương lân

Lục Tiểu Phụng có mê lạc đi mất chính mình, ít ra chàng còn chưa mê lạc phương hướng.

Chàng tin chắc con đường này đi hướng chính Tây, chạy quá ngọn núi nhỏ phía trước là có thể tìm được con suối có nước trong.

Hiện tại đã quá nửa đêm, trong núi sương mù dầy đặc, chàng vẫn còn tự tin mình phán đoán rất chính xác. Nhưng lần này chàng đã lầm.

Phía trước đã không có núi nhỏ, cũng không có con suối nào, chỉ có một khu rừng già gai góc rậm rạp.

Đói vốn là một trong những thống khổ của con người, nhưng so với khát, đói đã trở thành một chuyện chịu đựng được quá dễ dàng.

Môi của chàng đã bị nứt ra, y phục tơi tả, vết thương trên ngực đã bắt đầu làm mủ.

Chàng chạy trốn trong chốn hang sâu núi thẳm không có cả một con suối này đã được ba ngày trời rồi.

Hiện tại dù cho bạn bè có gặp chàng, cũng không ai nhận dược ra đó là Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng phong lưu tiêu sái, lúc nào cũng làm cho các cô mê tít.

Trong rừng là một khoảng tối mịt mùng, trong bóng tối đầy tất cả các thứ các dạng nguy hiểm, chỉ một thứ không thôi đã đủ chết người, nếu ở trong rừng còn bị mê lạc đi mất phương hướng, đói khát cũng đủ chết người!

Chàng có thể ra khỏi khu rừng này không, chính chàng cũng không nắm chắc được.

Chàng đã mất đi tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình.

Nhưng chàng chỉ còn biết đi về phía trước, đã không có con đường nào khác để đi, lại càng không thể đi lùi lại!

Lùi lại chỉ có nguy hiểm hơn thôi, đáng sợ hơn thôi.

Bởi vì Tây Môn Xuy Tuyết đang theo dính phía sau chàng!

Tuy chàng không thấy, nhưng chàng có thể cảm thấy được… cảm thấy được thanh kiếm giết người đó.

Chàng tùy thời tùy lúc đều cảm thấy vô duyên vô cố bị lạnh buốt cả sống lưng, chàng biết Tây Môn Xuy Tuyết đã rượt tới gần lắm.

Chạy trốn chính nó cũng là một thứ thống khổ.

Đói khát, mệt mỏi, sợ hãi, ưu lự… như vô số ngọn roi đang không ngừng quật vào thân chàng.

Đấy cũng đã quá đủ làm cho tâm hồn và thể xác của chàng tan rã ra, huống gì chàng còn bị thụ thương.

Kiếm thương!

Mỗi lúc vết thương nổi cơn đau lên, chàng lại nhớ đến nhát kiếm nhanh không thể nào tưởng tượng được đó!

Tây Môn Xuy Tuyết trong tay “vô kiếm”, rốt cuộc cũng đã rút kiếm ra!

Ta đã dùng thanh kiếm này đánh bại Diệp Cô Thành, khắp vòm trời này, còn ai xứng đáng cho ta dùng nó nữa?

Lục Tiểu Phụng, chỉ có Lục Tiểu Phụng!

Vì ngươi, ta sẽ dùng lại thanh kiếm này, hiện tại kiếm của ta đã được rút ra, không nhuốm máu ngươi, nhất định nó sẽ không được vào lại vỏ!

Không ai có thể hình dung ra nhát kiếm đó sắc bén mau lẹ đến độ nào, không ai tưởng tượng ra được, không ai tránh khỏi được.

Như nếu giữa trời đất này còn có quỷ thần tiên phật, thì họ cũng vì nhát kiếm đó mà biến đổi đi cả sắc mặt.

Ánh kiếm lóe lên, máu tươi phún ra!

Không ai có thể đỡ hoặc né tránh nhát kiếm đó, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không thể, nhưng chàng còn chưa chết!

Chưa chết đã là một kỳ tích!

Trên trời dưới đất, thoát được nhát kiếm bén ngót đó, chỉ sợ có mỗi một mình Lục Tiểu Phụng!

Bóng tối, bóng tối vô bến vô bờ.

Có bao nhiêu nguy hiểm đang núp trong bóng tối đây?

Lục Tiểu Phụng ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, nếu nghĩ thêm chút xíu nữa, chàng rất có thể sẽ ngã vật ra, thậm chí còn phát điên lên.

Chàng chạy vào trong khu rừng tối mịt này, cũng như dã thú đã lọt vào bẫy, đã hoàn toàn mất đi hẳn tự chủ.

Vẫn còn chưa có nước, chưa có đồ ăn.

Chàng bẻ một cành cây, lần mò từng bước từng bước một về phía trước, như một kẻ mù lòa.

Cành cây này, chính là cây gậy dò đường của chàng.

Một người đang còn sống sờ sờ ra đó, lại phải nhờ vào một khúc cây gỗ không có chút sinh mệnh, nghĩ đến đó Lục Tiểu Phụng bật cười lên.

Một tiếng cười thảm thê đầy khổ nhục, bi ai, thống khổ và châm chọc.

Cho đến bây giờ, chàng mới chân chính hiểu được cái thống khổ của một kẻ mù lòa, và cũng chân chính hiểu được cái vĩ đại của Hoa Mãn Lâu.

Một kẻ mù lòa còn sống được bình thản, khoái lạc như vậy, trong lòng y chứa chấp biết bao là tình thương?

Phía trước có cây cổ thụ, một cây cổ thụ vừa lớn vừa cao.

Lục Tiểu Phụng ngừng lại bên cây cổ thụ, thở hổn hển một hồi, hiện tại không chừng là cơ hội duy nhất cho chàng thở.

Tây Môn Xuy Tuyết trước khi vào rừng chắc chắn cũng dừng lại suy nghĩ đôi chút.

Nhưng y nhất định sẽ rượt theo vào.

Trên trời dưới đất, không còn thứ gì có thể cản trở được y, y đã quyết tâm muốn Lục Tiểu Phụng chết dưới lưỡi kiếm của mình!

Trong bóng tối, cơ hồ không nghe có tiếng động gì, nhưng sự yên lặng tuyệt đối đó lại là tiếng động đáng sợ nhất.

Hô hấp của Lục Tiểu Phụng cơ hồ như đã ngưng lại, đột nhiên chàng xuất thủ như điện xẹt, hai ngón tay kẹp lấy!

Không thấy gì cả, nhưng chàng đã xuất thủ.

Chàng xuất thủ rất ít khi trật ra ngoài.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x