
Chiều Tà – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Chiều Tà của tác giả Võ Thị Xuân Hà
Tôi bảo:
– Cái áo này em may hết cả triệu bạc.
Anh kiên nhẫn:
– Em cứ hình dung đó là một cái áo chết tiệt. Chính vì nó mà em giống với những cô gái khác.
Nó làm em lệ thuộc vào dáng vẻ do nó tạo ra, với hàng loạt những thứ công dung ngôn hạnh trói buộc mẹ anh, bà anh, trói buộc đời đời kiếp kiếp những người đàn bà xứ Việt, trong đó có mẹ em, bà em, giờ là em.
Em hãy ném cái dáng vẻ ấy đi và đi lại về phía anh. Hãy đi những bước chân tự do trên bờ sông này.
Tôi theo lời người đàn ông đang dẫn dụ tôi, bước tới. Tôi bước những bước chân hình sin. Tôi ngẩng đầu lên, thật kiêu kỳ, hé nhìn bầu trời xanh cao lộng lẫy vào thời khắc đất trời sắp chuyển sang màu hoàng hôn tim tím.
Vài giây đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông đang giơ máy một cách căng thẳng.
Trán và tóc anh lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ xíu. Rồi tôi thấy niềm hứng khởi đàn ông bừng toả như đám sương mù bao chụp lấy những cành cây khẳng khiu, những nhánh cỏ nhỏ nhoi rạp mình dưới mặt đất.
Tôi nhìn thấy hình ảnh mình giống như những nhánh cỏ nhỏ nhoi kia, đang cố vươn lên, cố tạo nên một cảm giác yên bình không hình thù.
Tôi cảm thấy sợ hãi chính mình. Bước chân hình sin không hướng được đến miền đất tự do.
Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng máy bấm xoẹt. Người đàn ông mà tôi vẫn cùng ôm ấp cười hỉ hả:
– Anh chắc chắn những bức ảnh này sẽ cho chúng ta môt cuộc triển lãm tuyệt vời em ạ. Em thật thông minh và thật tuyệt.
Bỗng nhiên tôi thấy bực bội. Cơn nóng bùng phát bất ngờ:
– Anh đừng ban phát cho em cái gì nữa nhé.
Khi chúng tôi ngồi bên bờ sông ngắm dòng nước trôi qua vào mùa cạn, anh khẽ hỏi tôi:
– Điều gì khiến em muốn chia tay? Chúng ta đã có những sự hợp tác thật tuyệt vời. Triển lãm đã rất thành công. Anh lại đang chờ hôm nào rảnh sẽ đưa em về giới thiệu với bố mẹ. Anh vẫn kể với họ về em.
Tôi cười:
– Anh có nhớ cái lần anh nói với em về tà áo dài của đời đời kiếp kiếp những cô gái Việt? Anh có còn nhớ cái buổi chiều hôm đó, một lũ đàn ông cười hô hố rủ em nhảy xuống sông? Anh còn nhớ anh bảo em hãy bước đi tự do, thật tự do, theo cách của mình?
Anh gật:
– Anh nhớ.
– Trong lúc em bước đi, em thấy trong em diễn ra những điều thật kỳ lạ. Em thấy em được hạnh phúc trong cái cổ áo cứng nhắc, trong những cái ly chiết eo. Em thấy dòng nước phóng túng chứ không thanh sạch như mọi người thường ví von.
Em thấy sự đáng yêu của những lời mời gọi khả ố vang lên dưới lòng sông. Em thấy em thích họ hơn anh. Họ tự do hơn anh. Họ không bị phụ thuộc, không bị những tư tưởng quái dị vây bủa, co ép. Họ sống giản dị, không phức tạp như anh. Em gần với họ hơn…
Anh nắm lấy tay tôi, cố ủ nó trong lòng tay to xù của anh:
– Em thật lãng mạn quá chừng, cô bé. Em đừng nghĩ ngợi gì nhiều. Em cứ sống như em muốn. Khi nào em thấy mệt mỏi, hãy gọi cho anh. Nhớ nhé, hãy cứ gọi cho anh…
Hôm cưới tôi, chồng tôi giật phăng cái tà áo dài màu hồng đào. Anh ta gào lên:
– Biết ngay mà. Đám bạn tao bảo phải xem mày trinh trắng bao nhiêu phần, nhưng tao lại tin cái vẻ thanh tao, vẻ khác người, vẻ học thức của mày… Tao tin cái tà áo màu vàng tao nhìn thấy bên bờ sông năm ấy.
Tao khi ấy đang vục dưới nước. Cuộc đời trai trẻ của tao cho đến khi nhìn thấy cái tà áo cứ vống lên của mày, chưa bao giờ cái của tao cũng vống lên như thế. Mày có biết tao đã phải đi thử biết bao nhiêu phen với lũ gái điếm không?
Tao tốn cơ man tiền, nhưng lũ chó chết ấy chỉ được mỗi cái trò vặt tiền là nhanh, đứa nào cũng ra sức nâng, véo, ra sức nịnh nọt, dùng mọi cách lũ chúng nghĩ ra được để tao vui. Nhưng tao vẫn không sao cất lên được. Cái chiều hôm ấy… chiều hôm ấy…
Tôi cười nhạt, bảo chồng:
– Anh cứ coi như tôi còn trinh trắng. Ít nhất tôi chưa từng chơi trai như anh chơi gái…
Tôi cởi cái áo dài cưới:
– Nhưng tôi đã từng có một người. Nếu tôi không chán anh ta, chắc không lấy anh.
Chồng tôi há hốc mồm:
– Cô dám…
– Tôi sẽ hoàn thành nghĩa vụ vợ. Không léng phéng với thằng nào ngoài anh. Nhưng anh không thể cấm tôi nghĩ đến người ta. Trong đầu tôi chẳng hạn diễn ra ý nghĩ: không biết giờ này anh ta đang lang thang phiêu bạt phương nào?
Ai nấu cơm cho anh ấy ăn? Ai giặt áo cho anh ấy? Anh ấy thật sự còn sống hay đã chết? Tất cả, tôi có thể nghĩ và những ý nghĩ ấy của tôi sẽ cho tôi một cuộc sống chung thuỷ với anh.
Những chiếc nút áo đã tuột xuống khỏi vai, mảnh lụa hồng đào chưa rời thân thể tôi, nhưng tôi đã bị phơi bày.
Tôi chạy ra bờ sông. Tiếng chồng tôi loang khắp mặt sông:
– Được đấy, con điếm… Mày sẽ có tự do của mày…
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.