Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Bí Kiếm Móng Tay Quỷ của tác giả Fujisawa Shuhei

Lúc mẹ mất, Munezo cũng đã lo ngại chuyện nhà chỉ còn hai người nam nữ trẻ tuổi. Bởi miệng tiếng thế gian cũng phải nghĩ đến nữa. Nhưng phía nhà Kie chẳng ai nói gì, mà chính Kie cũng không có vẻ gì là e ngại điều đó cả, nên Munezo cứ để mặc vậy.

Dù anh có cho Kie ra thì kết cuộc cũng phải kiếm bàn tay phụ nữ khác thay thế vào thôi. Là điều mà Munezo không sao đành lòng được.

Nhưng sao mà trễ thế này nhỉ? Munezo vừa nghĩ như thế vừa nhỏm lưng đứng lên giữa đám hoa diên vĩ, bất ngờ có tiếng đàn ông gọi:

-“Này, này ông hàng xóm ơi!”

Munezo quay lại thì thấy Moriya Jinbee nhà bên cạnh đang đứng dòm qua hàng rào cây xanh, chẳng chút ngại ngần gì cả. Moriya lại còn nở nụ cười nhẹ có vẻ bí hiểm nữa chứ!

Moriya Jinbee cùng làm việc trong tổ Giữ cờ, người mập mạp, cỡ tuổi 40. Hôm nay là ngày nghỉ của anh ta.

-“Có chuyện gì thế?”.

Munezo lại gần. Moriya vẫy tay, nói nhỏ:

-“Cô tớ gái không có ở nhà chứ gì?”

-“……”

-“Cô ấy không về nhà ngay đâu!”.

Munezo im lặng, nhìn mặt Moriya chăm chú. Mặt anh ta vẫn còn phảng phất nét cười bí hiểm. Munezo gắng đoán ý nghĩa của nét cười ấy nhưng không nghĩ ra được lý do gì.

-“Nghĩa là sao?”

-“Khoảng sau trưa có người đàn ông đến thăm đấy. Sau đó một lúc thì cùng ra đi với nhau. Một chàng trai trẻ đấy”.

-“A, thế à?”.

Munezo ngạc nhiên nhìn Moriya. Tên này vì sao mà biết rành như thế chứ?

Nhưng anh đổi ngay sang cảm giác bực bội. Tên này dòm ngó chuyện nhà mình rồi. Có vẻ Moriya thích đi dòm ngó chuyện nhà người khác trong những ngày hắn nghỉ việc. Chẳng biết bao lâu nay hắn đã dòm ngó, nghe lóm bao nhiêu chuyện trong nhà anh rồi?

Moriya làm việc lâu năm trong cùng tổ Giữ cờ, lại là hàng xóm nữa, nhưng Munezo không chơi thân với hắn mấy. Hắn được người ta biết tiếng là tay chơi bời.

Chuyện hắn đeo dính theo quan Quản lý Cờ xí là Hori Naoya thường xuyên du hí bê tha ở mấy trà thất chứa gái, mãi tận dạo gần đây, thì không chỉ trong tổ, mà cả khắp trong phiên trấn đều biết.

Chừng quá tuổi 40, hắn bị bệnh nặng, phải nghỉ việc một thời gian dài, từ đó không còn sức để chơi bời nữa, nghe đâu bị quả báo vì quãng đời phóng đãng ngày trước mà nay bị kềm kẹp chặt chẽ dưới đít vợ nhà.

Người như thế thì không hợp với tính tình của Munezo. Thường ngày, anh vẫn gắng tránh xa tên hàng xóm này.

-“Dạo này cô ấy trông bóng sắc mỡ màng hẳn ra ấy mà!”. Moriya cười nham nhở. Lối cười háo sắc lộ liễu khi nói đến cô Kie. -“Cẩn thận chứ không lại bị ong buớm nó vọc vào đấy!”.

Đúng lúc ấy, có tiếng đàn bà the thé réo gọi Moriya. Moriya lộ vẻ chán ngán, buột miệng: -“Đồ quỷ sứ!”, rồi phân trần, cứ như là một người lương thiện bị hàm oan:

-“Hễ tớ lảng vảng gần chỗ này là bà ấy lại nghĩ tớ có tình ý gì với cô tớ gái nhà hàng xóm mà kêu réo ầm lên thế đấy!”.

Đương nhiên rồi! Munezo nghĩ thế. Lời Moriya ngầm chứng tỏ hắn thường xuyên dòm ngó vào nhà anh. Nỗi bực bội vẫn còn nguyên trong lòng, Munezo lạnh lùng đáp:

-“Có vẻ tin tưởng vào cô ấy quá nhỉ!”.

Lại vang tiếng bà vợ kêu réo nữa. Moriya hậm hực đáp lại, rồi rời hàng rào cây, bước trở vào, nhưng đột ngột quay lại ngay mà xuống giọng thầm thì:

-“Hay là, cậu đã phóng tay rồi đấy?”

Đúng là một tên đê tiện, luôn luôn nghĩ chuyện bỉ ổi!

Có vẻ hắn chỉ muốn nói thế thôi, nên nói xong chợt lớn giọng cười hê hê mà quay lưng đi mất. Trong giọng cười lung linh những hình tượng tục tĩu hắn tưởng tượng ra mà khoái trá một mình.

Đồ đê tiện! Munezo trừng mắt nhìn theo Moriya cổ mập ú như heo, đỏ ngầu vì tẩm rượu.

Có lẽ Kie đúng là đã ra khỏi nhà cùng với người đàn ông kia rồi, thế nhưng có thể đấy là người nhà của Kie, hay bà con gì đấy, nhân có việc lên thành mà ghé lại thăm cô ấy. Munezo nghĩ là đợi Kie về sẽ rõ ra thôi.

Một lúc sau, Kie về đến nhà. Cô vội vã chạy từ cổng vào. Ôm một bao chất đầy đồ đạc và rau trái cao đến ngực.

-“Xin lỗi cậu chủ”.

Kie thấy Munezo ngay, vội nói, giọng trong trẻo:

-“Em đi mua đồ mất nhiều thì giờ quá. Xin vào làm cơm ngay đây ạ”.

-“Vâng, nhờ cô. Ta đói bụng rồi đây”.

Munezo đáp. Và an lòng. Bởi Moriya mách lẻo thô bỉ khiến Munezo đã phần nào lo ngại Kie có khi cứ thế mà đi luôn với người đàn ông kia mất, không về lại nữa.

Có vẻ đang là khoảng mấy ngày trời trong giữa mùa mưa dầm, ba ngày nay không mưa.

Hôm nay cũng thế, suốt ngày ánh nắng chiếu chan hoà khắp các xóm quanh thành đang bao phủ trong đám lá xanh; đến khi mặt trời lặn, cả vòm trời bao la nhuộm màu ráng chiều tươi thắm.

Nhìn ánh đèn thắp sáng lên qua tấm liếp của phòng uống trà, Munezo rời góc trồng hoa trong vườn, lững thững bước vào nhà. Một buổi tối êm ả bình thường trở lại. Cảm giác khó chịu do tên hàng xóm Moriya mang đến hầu như đã tiêu tán mất.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x