
Chẳng Nợ Nần Gì Nhau – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Sách Chẳng Nợ Nần Gì Nhau của tác giả Trầm Hương
Cái gác lửng anh ở trọ nhỏ xíu, bừa bộn quần áo. Tôi bối rối cười nói huyên thuyên cho đỡ ngượng. Qúy cảm động thấy rõ trước sự săn sóc bất ngờ anh nhận được.
Còn Định, tôi không hiểu anh thật sự nghĩ gì, nhưng đó chẳng phải là điều quan trọng. Cái điều quan trọng là Qúy đã NHÌN thấy tôi.
Qúy là mẫu người đam mê đúng nghĩa. Khi anh NHÌN thấy tôi, anh lao vào tình yêu điên cuồng, dữ dội đến độ tôi tự hỏi, có thật sự anh yêu tôi hay tôi chỉ là một cái hứng nhất thời trong cuộc đời anh?
Xã hội Việt Nam dạo ấy không phải là một nước Mỹ với tinh thần tự do luyến ái, tự do biểu lộ tình cảm của mình trước công chúng, nhưng Định bất chấp. Những giờ học chung, anh ngồi bên tôi, nắm tay, quàng vai thản nhiên trước đôi mắt khó chịu của một số bạn bè.
Anh hôn tôi bất cứ lúc nào anh muốn, chẳng thèm lý tới chúng tôi đang ở đâu: giữa sân trường, trên hành lang, trong xe bus, trên đường phố.
Anh biểu lộ tình yêu nồng nàn đến độ nhà trường phải ra thông cáo yêu cầu sinh viên nên có những hành vi đàng hoàng trong khuôn viên nhà trường.
Thật sự, lúc đầu, tôi có ngượng và phản đối anh, nhưng cái sức mạnh kỳ bí ở con người anh phá tung tôi, khiến tôi choáng váng, quay theo anh vào cơn lốc tình cảm không cưỡng chế nổi.
Lần đầu tiên đến nhà tôi, anh vẫn thản nhiên nắm tay, quàng vai tôi ngay trước mặt mẹ. Bà cụ nổi điên, đuổi anh ra khỏi nhà, không cần đến một lời nói lịch sự nào.
Bà gào lên, mắng tôi như một đứa con gái đứng đường “… ăn phải cái gì của nó mà để nó nắm tay nắm chân không coi mẹ mày ra cái gì hết cả? V.v và v.v… ”
Bà nhất định một hai không cho tôi tiếp tục học cái trường vớ vẩân đó nữa. “… Nghề chẳng ra nghề. Họa sĩ là cái gì? Rồi cũng chỉ chết đói chứ báu gì hai tiếng nghệ sĩ! Một đứa nghệ sĩ cũng đã đủ ăn mày huống chi hai đứa thì chỉ có nước bại đến đời con đời cháu.”
Tôi giận anh, giận cả mẹ, nhưng biết không thể nào ngưng yêu Quý. Qúy rủ tôi bỏ nhà ra Vũng Tàu. Tôi đang trong tâm trạng của kẻ bị “đời” hắt hủi nên một liều ba bẩy cũng liều, theo Qúy trốn ra Vũng Tầu.
Hơn mười ngày, tiêu xài hết tiền bố mẹ Qúy gửi vào cho anh ăn và trọ học, chúng tôi ê chề nhận ra rằng với số tuổi quá trẻ của chúng tôi, chẳng ai muốn nhận chúng tôi làm việc gì cả. Thế là lại quay về Saigon. Trở về lần này, Qúy không còn chỗ trọ, chúng tôi đành năn nỉ bác cai trường cho chúng tôi ngủ lại trong lớp học sau giờ trường đóng cửa.
Mười đêm ở Vũng Tàu đã để lại cho chúng tôi một kỷ niệm cụ thể: bé Lỵ Khi biết mình có thai, tôi tái mặt, khóc ròng rã.
Qúy cũng chẳng hơn gì. Anh cố làm người lớn ở tuổi 21, nói tôi yên tâm để anh tính. Cái tuổi còn nhỏ hơn cả Định khi tôi cười Định và bảo Định còn con nít quá cách đó hơn một năm.
Ngoài giờ học, Qúy đi vẽ bảng quảng cáo xi-nê cho một rạp hát nhỏ ở thành phố. Phong trào mặc áo dài vẽ lại đang lên cao độ trong giới phụ nữ, vì vậy, tôi cũng có thể kiếm tiền lai rai phụ với Quý.
Mẹ tôi cương quyết không nhìn mặt con nhưng trong một lần đi chợ, tình cờ mẹ con gặp nhau, nhìn thấy tôi mang thai võ vàng gầy yếu, bà ôm tôi khóc và nhất quyết bắt tôi về cho bà chăm sóc.
Mẹ tôi tha thứ cho tôi nhưng vẫn không chấp nhận, bỏ qua cho cái thằng điếm đàng đã rù quến con gái bà. Cuộc sống chung ngột ngạt và Qúy đã vin vào cớ đó để lên trường ở trở lại mà làm nghệ thuật.
Tuần lễ đôi ngày, Qúy về gặp tôi. Ánh mắt Qúy đã thôi say đắm. Cả hai chúng tôi như người phung phí quá mức sức lực của mình vào một cuộc chơi để rồi khi tàn cuộc, chỉ còn nỗi mệt mỏi, rã rời.
Ngày tôi trở dạ, dĩ nhiên không có Qúy bên cạnh. Mãi hai hôm sau, anh mới đến nhà thương. Anh nhìn đứa con gái đầu lòng bằng cái nhìn tò mò lạ lẫm. Bé Ly ra đời được hơn hai tháng thì mất nước.
Cuộc sống gia đình tôi chật vật đủ điều. Tôi và mẹ chạy vạy buôn đầu này, bán đầu kia để lo cho gia đình 7 miệng ăn, kể cả con gái tôi nhỏ xíu. Qúy xoay qua đắp tượng “bác Hồ”à mà lại sống thảnh thơi.
Thoảng khi ghé nhà, Qúy còn mang được cả sữa bột ngoại cho bé Ly nữa. Tôi cũng không hiểu nổi giữa chúng tôi, như thế có còn được gọi bằng danh từ vợ chồng hay không?
Mang mặc cảm đã cãi lời mẹ khi xưa, bản tính lại chịu đựng, và thật sự, lòng vẫn còn yêu Quý, tôi cứ để cho ngày tháng trôi đi như thế, không đòi hỏi, chẳng than van.
Giữa cơn túng quẫn của cả đất nước và gia đình, một năm sau, bé Lan chào đời. Mẹ tôi lại thêm cớ để rủa xả cái thằng điếm đàng vô trách nhiệm.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.