Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Cái Bóp Ðựng Giấy Tờ của tác giả Nguyễn Xuân Long Biên Dịch

Tôi cám ơn người giúp việc ở viện dưỡng lão, và gọi phone ngay cho người con của bà cụ. Có một người đàn bà đã trả lời, và cho biết rằng người con gái tên Hạnh Trang bây giờ cũng ở trong một nhà hưu dưỡng.

Tôi đã nghĩ chuyện này thật là phiền toái. Tại sao tôi tại phải lo lắng cho một chuyện không đâu, về một cái ví với 3 đô la, và một bà cụ gần 60 tuổi? Dầu vậy tôi đã gọi cho viện dưỡng lão này và người thư ký đã trả lời cho tôi: “Có, ở đây vẫn còn bà Hạnh Trang.”

Dẫu bây giờ là 10 giờ đêm, tôi cũng đã hỏi nếu tôi có thể đến thăm bà ta hay không. Anh ta nói, nếu anh có đến anh sẽ thấy bà ta đang ở trong phòng xem tivi.

Tôi cám ơn anh và lái xe đến nhà dưỡng lão. Người canh gác và một y tá đã đón chào tôi ở cửa ra vào, và chúng tôi đã lên trên lầu ba. Và người y tá đã giới thiệu tôi với bà Hạnh Trang.

Bà ta vẫn còn nét đẹp với nụ cười khả ái và đôi mắt còn tinh anh, tuy dầu tóc đã bạc. Tôi nói với bà về chiếc ví tôi đã tìm được và giở cho bà xem lá thơ trong đó.

Ngay lúc bà nhìn thấy lá thơ màu xanh nhạt với cái bông hồng bên góc thơ, bà đã hít một hơi dài và nói, anh bạn trẻ ơi, bức thư này là lần cuối tôi liên lạc với ông Minh Hoàng.

Bà nhìn trong khoảng không và ra vẻ đăm chiêu, và nói nhẹ nhàng, “tôi yêu ông ấy lắm khi tôi được 16 tuổi, và mẹ tôi đã nghĩ rằng tôi còn quá trẻ để lo việc này.

Ôi, ông Minh Hoàng rất là đẹp trai, như là tài tử Sean Connery. Ðúng thế, Trương Minh Hoàng là một người thanh tú. Nếu anh có thể gặp ông ấy, xin nói rằng tôi vẫn còn nhớ ông ta.

Và chợt cắn môi, bà nói tiếp, xin cho ông ấy biết tôi vẫn còn yêu ông ấy. Anh biết không tôi đã không bao giờ lập gia đình, vì chẳng có ai có thể sánh bằng ông Minh Hoàng.

Tôi cám ơn bà Hạnh Trang và chào từ giã. Tôi xuống thang máy và gặp người gác gian, và ông ta đã hỏi ngay, “Bà cụ có giúp anh được cái gì không?”

Tôi nói bà đã cho tôi một chút manh mối, vì bây giờ tôi có được tên họ của ông Minh Hoàng. Nhưng tôi sẽ hoãn lại vì tôi đã tốn gần một ngày trời về việc này để tìm ra người chủ của chiếc bóp tôi tìm được.

Tôi đã lấy chiếc bóp cho người gác gian xem. Anh ta chợt nói mau, “Ồ, cái bóp này chắc là của ông Trương, vì có cái viền đỏ chói này, ông ta luôn làm mất bóp. Tôi đã tìm thấy cái bóp này đến ba lần rồi.

Tay tôi bắt đầu run lên, “Ông Trương là ai vậy?”

Người gác gian đáp lời, “Ông Trương là một người ở đây trên lầu thứ 8, chắc chắn chiếc bóp này là của ông ta. Ông đã mất chiếc bóp khi đi dạo chơi ở ngoài.”

Tôi nhanh chóng cám ơn người gác gian và đi ngay đến phòng y tá. Tôi nói với cô y tá về điều người gác gian đã trình bày. Và chúng tôi đã lên thang máy trở lại để lên lầu thứ 8. Tôi đã cầu nguyện là ông Trương vẫn còn thức.

Khi đến lầu 8, người y tá nói, “Tôi nghĩ là ông này vẫn còn ở trong phòng chung, vì ông ta rất thích đọc sách ban đêm. Ông ta là một ông già rất dễ thương.”

Chúng tôi đã tiến đến cái phòng chung vẫn còn bật sáng, và có một người đàn ông đang ngồi đọc sách. Người y tá đi đến chỗ ông ngồi và hỏi, Ông Trương, ông có đánh rơi chiếc bóp của ông hay không?”

Ông Trương liên lục lọi, và nói với giọng ngạc nhiên, ô, tôi mất cái bóp rồi!”

Người y tá dịu dàng nói, “Anh bạn tốt này đã tìm ra cái bóp này đây, có phải là của ông không?”

Khi tôi vừa mới giơ chiếc bóp lên thì ông Trương đã mỉm cười thật tươi như đã trút hết nỗi lo lắng, và nói, “đúng rồi, nó đó, chắc là tôi đã đánh rơi cái bóp buổi sáng này.

Tôi muốn gởi cho anh chút tiền thưởng.” Tôi vội nói, “không, xin cám ơn ông. Nhưng tôi phải cho ông biết rằng tôi đã đọc bức thư trong bóp của ông, với hy vọng tìm ra manh mối về chủ nhân của chiếc bóp này.”

Nụ cười chợt tắt trên gương mặt của ông Trương, “Anh đã đọc thư đó thật sao?”

Tôi đáp, “Chẳng những tôi đã đọc thư đó, tôi còn biết được chỗ ở của bà Hạnh Trang nữa.” Mặt ông Trương bỗng như tái nhợt. Ông lắp bắp, “Anh biết bà Hạnh Trang ở đâu sao? Bà Trang có khoẻ không?

Bà vẫn còn đẹp chứ? Anh có thể vui lòng nói cho tôi biết được không?” Ông Trương nói như van xin…

Tôi đáp nhẹ nhàng, “Thưa bà Hạnh Trang vẫn khoẻ, và bà vẫn đẹp như lúc ông biết bà.” Ông hỏi dồn, “Anh có thể cho tôi biết bà ta ở đâu hay không? Tôi muốn gọi cho bà ta ngày mai.

Anh có biết không tôi yêu thương bà Trang đến nỗi ngày mà tôi nhận được lá thư này tôi đã nghĩ đời tôi đã hết. Tôi đã không bao giờ lập gia đình cho đến bây giờ. Tôi vẫn yêu thương bà ấy.” Tôi nói, “ông Trương, xin ông đi theo cháu.”

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x