Sách này chia sẻ mục đích hỗ trợ người đọc cá nhân chưa có điều kiện mua sách giấy, hoàn toàn miễn phí và phi lợi nhuận. Sách được sưu tầm nhiều nguồn khác nhau mọi bản quyền thuộc về Tác Giả & Nhà Xuất Bản!

Giới thiệu & trích đoạn ebook

Sách Giang Hồ Tứ Quái của tác giả Cổ Long mời bạn đọc thưởng thức.

Hồi 2. Nhân vật thứ tư

Bây giờ thì Vương Động lại trở về… bất động. Hắn điềm đạm mỉm cười :

– Ngươi thua nhưng có lẽ không cam tâm phải không? Đúng, bại như thế thì quả là hơi… uổng, vì thật tình ta vẫn chưa dùng đến môn công phu thực tế của ta. Nhưng ta cũng cần cho ngươi biết rằng người mà dùng đến công lực thật của mình thì người đó kể ra không có bản lĩnh. Từ trước đến giờ, bất cứ trong trận giao đấu nào, ta cũng chưa bao giờ dùng đến công phu thật của mình cả.

Bạch Mã Nghị giận gần ói máu.

Nhưng đúng như Vương Động đã nói, hắn chưa dùng đến công phu đúng mức của hắn.

Hoàn toàn trong trận này, hắn chỉ lợi dụng yếu điểm và thời cơ.

Nhưng suy cho cùng, nếu không phải là con người có công phu tuyệt đỉnh thì nhất định không thể nào lợi dụng được yếu điểm của đối phương và lợi dụng được thời cơ như thế.

Chẳng những hắn có một công phu tuyệt đỉnh mà trí óc của hắn cũng tính toán thật nhanh, thật chính xác.

Vương Động không động thì thôi, một khi hắn đã động thì cái động đó không phải tầm thường.

Phía bên kia, Quách Đại Lộ đã tận dụng quyền phong đẩy Kim Mã Nghị lui gần sát vách.

Yến Thất thì nhảy từ Đông sang Tây, từ Nam sang Bắc, một mình hắn tạo thế bao vây Ngân Mã Nghị.

Nhưng cờ cao gặp tay cao.

Con người Ngân Mã Nghị tuy có lớn hơn đồng bọn nhưng khinh công thì lại trội hơn.

Công lực của hắn cũng khá mạnh…

Mặc dầu Yến Thất tận dụng trò múa rối nhưng hắn vẫn ăn miếng trả miếng thật đích đáng. Yến Thất chẳng những không động được hắn mà trái lại còn bị hắn làm cho xính vính.

Cái lối chế ngự đối phương của Ngân Mã Nghị thật là lạ. Yến Thất càng tận dụng khinh công để một mình có thể đánh đông kích tây thật nhanh thì Ngân Mã Nghị càng thi triển động tác thật chậm. Cái chậm của Ngân Mã Nghị quá lợi hại, chậm mà làm cho cái lẹ của Yến Thất trở thành vô dụng.

Yến Thất toát mồ hôi.

Nhưng chỉ một thoáng qua, hắn chợt bình tĩnh lại. Yến Thất đưa tay lên lột chiếc nón rộng vành đang đội, cử động của hắn thật nhanh, vừa đưa tay lên là chiếc nón đã chụp xuống đầu Ngân Mã Nghị.

Cái đầu của Ngân Mã Nghị quá nhỏ mà chiếc nón thì lại quá lớn. Chiếc nón chụp lên làm cho hắn giống như một tai nấm. Hắn chưa kịp phản ứng thì bàn tay của Yến Thất đã tới rồi…

Ngân Mã Nghị ngã lộn nhào, hắn cố hết sức bò lên nhưng chiếc áo giáp màu bạc trong người hắn làm cho hắn càng lúng túng.

Ngân Mã Nghị muốn đưa tay lên giật chiếc nón ra nhưng hắn không còn cử động được nữa, thân mình hắn như bị một trái núi chặn lên trên.

Yến Thất ngồi chận trên mình Ngân Mã Nghị và cười hì hì :

– Chiếc ghế này kể cũng kha khá, chỉ hiềm vì hơi nhỏ.

Kim Mã Nghị nhìn cục diện càng lúc càng bất lợi. Hắn cố vùng vẫy, lồng lộn nhưng Quách Đại Lộ cứ bám chặt lấy hắn làm cho hắn tức cành hông, tức đến mức Quách Đại Lộ chưa đánh tới hắn mà hắn đã tối mắt ngã quay ra và cơn tức đã làm cho hắn sùi bọt mép…

Quách Đại Lộ nhìn Kim Mã Nghị thở ra nói :

– Thì ra hắn là con người bị chứng… phong xù!

Vương Động nói :

– Tôi bảo anh chế phục Bạch Mã Nghị mà anh chẳng chịu nghe.

– Anh nói là nói, còn tôi làm được hay không lại là một việc khác. Anh không thấy là tôi theo không kịp Bạch Mã Nghị à? Vả lại y cứ đeo cứng lấy anh thì tự nhiên là tôi phải chọn Kim Mã Nghị chứ sao. Bởi vì tôi đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Vương Động thở ra và như nói một mình :

– Thật không ngờ con người như thế mà lại cứ đi lo kiếm cái dễ cho mình.

– Tôi thì tôi rất bất ngờ, cái mền dầu mỡ của anh mà lại có chỗ dùng khá quá.

Sau này nếu có người nào muốn học cách bắt ám khí thì tôi sẽ khuyên họ nên bôi mỡ vào mền cho thật nhiều.

Vương Động nói tỉnh bơ :

– Nếu muốn có dầu mỡ nhiều thì tốt hơn hết là nên ăn thật nhiều vịt nướng…

Yến Thất vụt thở phào :

– Tôi thật không ngờ chuyện này lại kết thúc quá dễ dàng như thế, có lẽ là vận xui của họ nên mới gặp phải hai tay kỳ cục.

Quách Đại Lộ cười :

– Bọn này kỳ cục thì chắc phải gọi anh là… quái vật.

Yến Thất nhướng mắt :

– Nhưng hỏi thật, có phải nhị vị bằng lòng giúp tôi là vì thấy con người của tôi rất thẳng thắng thật tình, có phải thế không?

Quách Đại Lộ cười :

– Cũng có thể như thế nhưng chắc hơn hết là nhờ vào cái tài uống rượu dộng đầu của anh.

Yến Thất cũng cười :

– Mà nếu anh không treo dộng đầu để uống rượu thì chưa chắc tôi cũng làm như thế.

Hắn lại thở ra và tiếp :

– Thật ra thì tôi còn có một vấn đề muốn nói, nhưng không biết có cần nói hay không nữa?

Vương Động hỏi :

– Có phải muốn nói chuyện tạ ơn hay không?

Yến Thất nói :

– Chuyện như thế này, quả thật tôi không biết dùng lời lẽ như thế nào để có thể xứng đáng gọi là tiếng tạ ơn.

– Nếu anh thật sự muốn tạ ơn thì có một chuyện đáng làm hơn.

– Chuyện gì?

– Làm ơn dắt dùm tôi lại giường cho tôi ngủ một giấc thì có lẽ còn hay hơn chuyện tạ ơn gấp bội.

Bất cứ dưới con mắt của ai thì Phú Quý sơn trang vẫn không phải là chỗ làm cho người ta thích thú.

Không có một cái gì có thể làm cho người ta có thể dựa vào để lưu luyến cả.

Nhưng thật là lạ, Yến Thất cũng như Quách Đại Lộ, hắn đến là không bao giờ muốn bỏ đi.

Như thế không có nghĩa là họ không có một chỗ nào để đi mà là họ ở lại vì một nguyên do đặc biệt.

Nhưng cứ bảo họ nói cho rõ cái nguyên nhân ấy thì nhất định họ không làm sao nói được.

Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe

Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.

Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?

  • Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
  • Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.

0
Rất thích suy nghĩ của bạn, hãy bình luận.x