
Animorphs Tập 33 – Ảo Giác Kinh Hoàng – Web Tải Sách Miễn Phí Ebooks PDF
Giới thiệu & trích đoạn ebook
Giới thiệu tới bạn đọc cuốn sách Animorphs Tập 33 – Ảo Giác Kinh Hoàng của tác giả Katherine Alice Applegate
CHƯƠNG 2
Thời gian! Tôi nhướng người lên để nhìn cho rõ hơn. Mắt người thật vô dụng khi nhìn tầm xa.
Liệu cái đồng hồ đó có chính xác không nhỉ?
“Ối trời, Rachel, chỉ còn có tám phút!” Tôi lấn bấn thì thào. “Mình phải ra khỏi đây ngay.”
“Không chờ chút. Ở lại đã.”
“Ở lại? Rachel, bồ quên hạn định hai giờ rồi hả? Mình cần nơi nào đó để hoàn hình. Ngay bây giờ!”
Tôi cố giữ bình tĩnh, rồi lật đật vừa đi vừa chạy, sượt qua thầy Feyroyan, giáo viên dạy tiếng Anh hồi tôi còn đi học. Thầy hơi sựng lại nhưng tôi đã kịp biến đi trước khi thầy nhận ra tôi.
Tôi chạy dọc hành lang có dãy tủ đựng sách vở, băng qua lớp học khoa học cũ của tôi. Rachel hối hả chạy ngay sau tôi. Phải chăng nhỏ đã thấy cái đồng hồ trước tôi? Nhỏ đã biết thời gian của tôi còn rất ít nhưng cố ý không nhắc tôi, hy vọng tôi quên? Hy vọng tôi “vô tình” bị kẹt trong lốt người? Không, không phải vậy. Nhỏ đâu muốn thế. Tuy nhiên… tôi không chắc.
“Chờ chút, nè,” Rachel gọi giật giọng.
Tôi chậm lại và ngừng ngay trước tấm bảng bày hình các loài chim săn mồi.
Bức hình một con đại bàng đầu bạc dang rộng cánh, bay vút giữa bầu trời trong xanh. Một con diều mướp phương Bắc đậu trên hàng rào, in hình vào những đám mây. “Tobias, mình muốn giải thích…” Rachel hướng theo mắt tôi, nhìn theo hướng chú diều hâu đuôi đỏ đang quắp con mồi dưới móng vuốt. Phần chú giải bên dưới ghi: “Tuổi thọ trong thiên nhiên không bao giờ đạt đến con số ước tính là mười tám năm – do bị săn bắt hoặc bị bệnh.”
Rachel nhìn chăm chắm vào tấm bảng treo trên tường. Tôi nhìn xuống sàn nhà. Trong khoảnh khắc tấm bảng hình đã quăng tình bạn của tụi tôi vào một thực tế thô thiển. Rachel là cô nhỏ thỉnh thoảng biến thành chim săn mồi, còn tôi là diều hầu đôi khi trở lại làm người. Giống như Romeo và Juliet đứng trước hố ngăn cách của hai dòng họ Montagues và Capulets. Còn ở lại kiếp diều hâu tức là tôi phải ăn thịt chuột còn sống.
Rachel nhìn chăm chăm vào mặt tôi, miệng tuôn ra những lời căng thẳng. “Tobias, cuộc chiến này là rất quan trọng đối với tất cả chúng ta. Quá quan trọng với bồ đến nỗi bồ đã từ bỏ tất cả mọi thứ liên quan đến con người bồ để trở thành chiến binh. Mình biết nói gì đây? Mỗi ngày bồ mỗi đánh liều cuộc đời mình. Mình hiểu hết chứ. Mình cũng thế mà. Chúng ta đều là những chiến binh…”
Rachel ngừng lại để tìm lời, như thể lúng túng vì những gì mình sắp nói. “Nhưng bồ cũng cần phải nhận ra rằng, còn có những thứ khác nữa bên cạnh những trận đánh nhau. Mình không chỉ là một chiến binh,” nhỏ nói, đôi mắt xanh lấp lánh của nhỏ gần gũi với tôi quá đỗi. “Mà mình còn là một con nhỏ. Mình đang ráng không để bị trượt dốc, rời khỏi những điều bình thường và rơi vào cuộc sống điên rồ mà hiện chúng ta đang trải qua. Mình không thích cái kiểu sống ấy, Tobias, mình cần trở lại thành một đứa con gái bình thường một lần nữa. Mình cần một chút gì đó thật sự bình thường, được chứ? Không cần nhiều đâu, chỉ một chút thôi.”
Rachel lùi lại, đứng cách tôi một khoảng. Chưa bao giờ tôi thấy nhỏ dạt dào cảm xúc đến thế. Trừ phi là một hành động nhằm gài cho tôi dùng dằng một vài phút còn lại – hòng làm tôi bị kẹt trong lốt người…
“Mình muốn cùng bồ khiêu vũ, đi xem phim, đi dạo trên những bãi tắm như ngày xưa, hồi bồ còn đi học. Tobias, chúng ta xứng đáng được hưởng những điều đó mà. Và nếu bồ là người…”
Tôi ngắt lời nhỏ, nhắc lớn những lời nhỏ vừa nói. “Ừ. Nếu như mình là người. Nếu như…”
Vậy là cuối cùng Rachel đã nói toạc ra điều tôi đang ngờ vực. Thật dễ hiểu, nhỏ cần những điều bình thường, sau khi đã dấn thân quá sâu vào cuộc chiến. Rachel nói đúng lắm, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy đau lòng. Đau hơn nữa là tôi không có câu trả lời thỏa đáng nào để đáp lại nhỏ…
“Mình cần phải đi,” tôi lạnh lùng nói và vội bước về phía “giao lộ hình chữ T” – nơi dãy hành lang rộng của nhà thi đấu tiếp giáp với một hành lang khác, lớn hơn, chạy suốt từ đằng trước tới đằng sau trường. Lũ học trò đang dựa lưng vào các ngăn tủ đựng đồ nói chuyện huyên thuyên.
Tôi co giò chạy. Dù không muốn bị để ý nhưng tôi đang cần phải gấp gáp lên. Sắp tự do rồi. Lối ra nằm ở cuối hàng lang này.
“Lại còn thế nữa…” Tôi đứng sững lại. Lối thoát đã bị một cánh cổng sắt bít kín – loại cổng xếp kéo giữa những bức tường.
“Bình tĩnh nào,” tôi tự nhủ. Cố tỏ ra điềm tĩnh, tôi thủng thỉnh rời khỏi cổng như thể đang thung dung quẹo sang hướng khác. Giờ chỉ còn cổng trước là sự lựa chọn duy nhất của tôi.
Mới bước vào hàng lang được hai ba bước, tôi chợt cứng người lại. Đứng ngay trước những cái khoá sơn màu cam, cách tôi chưa đầy bốn mét, là thầy hiệu phó Chapman – kẻ Mượn xác, thần báo ứng.
Mắc phải chăm bẵm một thằng nhóc đứng dựa tường, lão không trông thấy tôi.
Ồ, thằng nhóc đó là Erek King. Erek người Chee.
Rachel vẫn còn ở trong hành lang đằng kia, tôi nhìn nhỏ. Hổng biết trên mặt tôi có hiện ra nét hốt hoảng nào không, nhưng rõ ràng là Rachel đã đọc được nét ngạc nhiên hiện ra trong mắt tôi. Nhỏ vội đi rón rén tới góc tường và nhìn quanh quất.
“Tôi biết cậu, Erek,” lão Chapman cất giọng kẻ cả của một ông hiệu phó phụ trách kỷ luật. “Tôi nhớ đã gặp cậu ở cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Này, tôi vừa trông thấy cậu vứt một mẩu tàn thuốc.”
“Dạ, đâu có, thưa thầy Chapman,” Erek chối phắt, như bất kì cậu học trò nào bị bắt quả tang.
“Chúng tôi không cho phép những người trẻ tuổi như cậu hút thuốc, đặc biệt là lúc này, khi báo giới đang để ý…”
Xét ở một mức độ nào đó, chuyện này thật là nực cười: Erek – một người máy ẩn dưới lớp hình chiếu ba chiều – hút thuốc; Chapman – một kẻ Mượn xác đầy quyền lực – tỏ lòng quan tâm. Cả hai đều đang diễn trò, kẻ này gài bẫy người kia.
Lão Chapman ngụ ý gì khi nói “đặc biệt là lúc này” nhỉ?
Dào, không phải việc của tôi. Erek có thể tự lo liệu lấy thân. Ảnh chẳng mắc mớ gì đến tôi. Tôi cũng có rắc rối của riêng mình đây nè. Tôi đã nghỉ học một thời gian, nhưng có thể lão Chapman vẫn nhận ra tôi lắm chứ. Rồi lại cắc cớ hỏi han, nghi ngờ, phiền lắm. Tôi không thể để lão nhìn kỹ mình, nhưng lại cần đi qua lão để ra ngoài.
Tôi chầm chậm bước cho đến khi bước đến bên Rachel, lưng hai đứa dựa mạnh vào tủ đồ. “Rachel, mình cần bồ giúp đỡ,” tôi thì thào. Và ngay lúc đó tôi nghe có tiếng người gọi tên mình.
“Tobias!”
Thầy Feyroyan đang từ nhà thi đấu bước về phía tụi tôi, vẫy tay thân thiện. Mái tóc đen xoăn tít của thầy bồng bềnh theo nhịp bước. Miệng thầy nhoẻn một nụ cười rộng lượng. Thầy vẫn còn nhớ tôi.
Đồng hồ vẫn tích tắc và tôi thậm chí còn không dám chắc Rachel có còn ở bên cạnh tôi không nữa.
Chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt. Trong lốt một con người không còn là tôi nữa.
Sách liên quan
Donate Ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe
Nhằm duy trì website tồn tại lâu dài và phát triển, nếu bạn yêu thích Taiebooks.com có thể ủng hộ chúng tớ 1 ly cafe để thêm động lực nha.
Bạn cần biết thêm lý do để ủng hộ Taiebooks.com ?
- Website cần duy trì tên miền, máy chủ lưu trữ dữ liệu tải ebook và đọc online miễn phí.
- Đơn giản bạn là một người yêu mến sách & Taiebooks.com.